Dù theo lý thuyết thì độ tương thích của đối tượng công lược số một cao hơn, nhưng đối với hệ thống, chỉ cần bất kỳ con đường nào có thể đi đến thành công thì đều là nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn.
Hơn nữa, đối tượng số hai này xem ra còn hợp tác hơn cả số một, mà hiếm hoi thay, chủ nhà của nó dường như cũng có chút hứng thú. Một đêm tiếp xúc ở Cẩm Tú Phượng Hoàng, không phải độ hảo cảm sẽ tăng vùn vụt sao?
Hôm nay lại tiến thêm một bước đến gần ngày nghỉ hưu rồi!
—
"Hóa ra là Tiểu Ngọc… Tên hay lắm, rất hợp với cậu."
Lý Cảnh Hành cười ấm áp như gió xuân, một tay đỡ lưng Lý Kinh Trập, lợi dụng chiều cao để giữ cậu trong vòng tay, tay còn lại nắm lấy bàn tay cậu, giọng nói đầy vẻ thương tiếc: "Sao lúc nãy lại nổi nóng như thế? Tay còn đau không?"
Lý Cảnh Hành có khuôn mặt di truyền từ người mẹ minh tinh của mình. Dù trong ký ức của Lý Kinh Trập, khi gia tộc họ Lý đã xuống dốc, bản thân anh ta cũng bị vây đánh đến mức không thể chống đỡ, thì trên mặt vẫn luôn giữ một nụ cười lấc cấc, giữa chân mày còn mang theo một nét phong lưu cao ngạo.
Khi đó, Lý Cảnh Hành cũng cười như vậy, đối diện với Lý Kinh Trập vừa đấm vỡ cửa phòng làm việc của anh ta mà ân cần hỏi han: “Vất vả rồi, tay còn đau không? Cậu tên là Kinh Trập à? Tên hay lắm.”
Mà hiện tại, trong mắt Lý Cảnh Hành, Lý Kinh Trập chẳng hề nguy hiểm hay bạo lực như thế. Nhiều nhất cũng chỉ là một con mèo hoang khó thuần phục, khiến anh ta có hứng thú muốn nếm thử, phong thái lịch thiệp hận không thể làm đủ mười hai phần.
Hệ thống… một tân binh thuần khiết chưa từng yêu đương, bị câu flirt này làm cho á khẩu.
Còn Lý Kinh Trập thì chỉ cảm thấy phiền.
Từ trước đến giờ, ai dám đứng gần cậu như vậy, lại còn ôm cậu không chút kiêng dè, đều đã bị đánh bay xa ba mét. Nhưng xét theo tình hình, hiện tại trong bóng tối có ít nhất ba vệ sĩ ẩn nấp bảo vệ Lý Cảnh Hành, nếu ra tay mà không chuẩn xác thì có thể sẽ bị đè ra đánh một trận.
Đại trượng phu biết tiến biết lùi, cậu nhịn.
Lý Kinh Trập giả vờ cười: "Da dày thịt béo, không đau."
—
Nhìn thấy Lý Cảnh Hành sắp dẫn người đi thẳng, quản lý đành phải liều lĩnh lên tiếng ngăn cản.
"Cậu Lý, cậu chủ Lý." Lưng quản lý đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu nhóc này có lai lịch không rõ ràng, hành tung kỳ quái, nhưng lại vừa mắt Lý Cảnh Hành. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, ông ta có mấy cái đầu cũng không đền nổi.
"Đây đúng là nhân viên mới của chúng tôi, ngài xem, ngay cả đồng phục cũng chưa kịp thay! Hay là để, ờ… Tiểu Cường đi cùng ngài vào phòng trước, tôi dẫn Tiểu Ngọc đi thay đồ, rồi sẽ phục vụ ngài sau?"