Xuyên Về Cổ Đại Livestream Ăn Uống

Chương 40

Nhưng nếu thật sự có một ngày nào đó, chuyện gì đó làm tổn hại đến lợi ích của họ, đừng nói là chuyện nghiêm trọng nguy hiểm đến tính mạng, mà chỉ cần liên quan đến một đồng tiền tranh chấp, e là sẽ lập tức xé rách lớp mặt nạ giả dối kia, đấu cho ngươi chết ta sống.

Giờ phút này, sự nhộn nhịp, phồn hoa của buổi họp chợ sớm trên phố Đông, cùng với sự im lặng đến ngột ngạt lan tỏa ra xung quanh lấy Tống Từ làm trung tâm, tạo thành một sự đối lập vô cùng rõ ràng.

Dân chúng hạ thấp giọng xì xào bàn tán, phần lớn đều cho rằng Tống Từ đang làm việc thừa thãi.

Bán mì tương đen như trước đây không phải rất tốt sao? Không chỉ sáng tạo độc đáo, không ai sánh bằng, mà còn cực kỳ đắt hàng, thậm chí gần đây còn có thực khách ở ngoài trấn tìm đến...

Tống Từ hoàn toàn có thể dựa vào món mì tương đen mà kiếm bộn tiền, cả đời cơm ngon áo đẹp.

Cớ gì phải bày đặt ra cái món mới gì đó? Lại còn là món mới được chế biến từ loại quả có độc! Thật đúng là tự chuốc lấy khổ sở!

Tiêu Nhượng Trần và Lục Hành Xuyên trà trộn trong đám người, nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, chắp vá lung tung, cũng phần nào hiểu được đại khái sự việc.

Lục Hành Xuyên nghiêng đầu, hạ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên ra tay giúp một chút không?"

Bọn họ và Tống Từ tuy cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ, có duyên gặp mặt một lần, thoạt nhìn thì giống với những người vừa rồi, nhưng thực chất lại không hoàn toàn giống nhau.

Nếu nói những người bán hàng khác duy trì mối quan hệ với Tống Từ là bởi vì nàng đủ nổi tiếng. Bình thường chạm mặt nhau cũng có thể nói chuyện vài câu, quan hệ hòa hoãn, tự nhiên là có lợi cho họ.

Thực khách và tuần vệ cũng đại loại như vậy, nói tóm lại, mỗi đoạn quan hệ đều ít nhiều có chút toan tính.

Nhưng Tiêu Nhượng Trần lại khác, y và Tống Từ không hề có bất kỳ ràng buộc lợi ích nào, y không trông chờ nàng mang đến cho mình điều gì, thậm chí có thể nói, hai người có thể liên lạc, cũng có thể không liên lạc, cho dù hôm nay quay đầu rời đi, từ nay về sau trong cuộc đời này không còn gặp lại Tống Từ, thì đối với y cũng chẳng có gì ảnh hưởng.

Thế nhưng không hiểu sao, y lại gật đầu: "Ngươi đi giúp nàng ấy một chút."

"Ta?" Lục Hành Xuyên kinh ngạc chỉ vào chính mình, trừng lớn mắt: "Điện... Công tử! Công tử không nghe bọn họ nói đó là thứ muốn mạng người sao? Công tử thật đúng là bất chấp cả ta!"

Tiêu Nhượng Trần mặt không đổi sắc: "Nàng ấy không phải kẻ ngốc, sẽ không bỏ độc đâu."

Lục Hành Xuyên nghe vậy thì bật cười: "Mới gặp có một lần, công tử đã tin nàng ấy rồi?"

Tiêu Nhượng Trần không cho ý kiến, thản nhiên nói ra quan điểm của mình: "Ta tin không phải nàng ấy, mà ta tin trên đời này chẳng có ai ngu ngốc đến mức lại đi bỏ độc gây chuyện ngay giữa đường như vậy."

"Huống hồ..." Giọng nói lạnh lùng như dòng suối mát của Tiêu Nhượng Trần khẽ dừng lại, một lát sau mới nói tiếp: "Chẳng phải ngươi rất thích ra vẻ trước mặt nàng ấy sao."

Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định, nghe vẫn là giọng điệu lạnh nhạt như mọi khi, không chút gợn sóng cảm xúc.

Thế nhưng Lục Hành Xuyên đã quen biết Tiêu Nhượng Trần nhiều năm như vậy, giữa hai người vô cùng hiểu nhau, chỉ cần nghe một chút cũng đã cảm thấy không đúng lắm.

Bất kể ngữ khí có bình thản đến đâu, Lục Hành Xuyên đã chẳng còn trông mong gì vào ngữ điệu của Tiêu Nhượng Trần nữa, nhưng nếu bóc trần lớp vỏ ngoài mà nhìn vào bên trong... thì rõ ràng trong lời nói này có gai.

Nghĩ vậy, hắn cười gian xảo, tiến lại gần, giả vờ tự kiểm điểm: "Không ra vẻ nữa, về sau không ra vẻ nữa!"

"Người là do công tử cứu, công lao lại bị ta cướp mất, là ta ngàn sai vạn sai, lập tức tự kiểm điểm bản thân."

"Lần này công tử muốn giúp thì cứ việc đi giúp, ta tuyệt đối sẽ không làm loạn!" Hắn giơ tay làm một động tác "mời", khẽ cúi đầu: "Mời công tử."

Tiêu Nhượng Trần có chút bất đắc dĩ, lời nói cũng theo đó mà chân thành hơn một chút: "Ngươi biết đấy, mặc cho sơn hào hải vị gì vào trong miệng ta, đều như nhai sáp, chẳng có chút mùi vị nào. Để ta ăn thứ này trước mặt nhiều người như vậy, rốt cuộc là giúp nàng ấy, hay là hại nàng ấy?"

Lục Hành Xuyên đáp trả rất chi là thiếu đánh: "Nhỡ đâu thật sự có độc, cay xé lưỡi, dù sao công tử cũng không cảm nhận được, chẳng phải vừa hay sao?"

Tiêu Nhượng Trần: "..."

——

Trong lúc hai người tranh cãi, thời gian giằng co trên sân cũng đã kéo dài thêm một lúc lâu.

Tiêu Nhượng Trần thầm nghĩ thế này không ổn, chẳng lẽ thật sự muốn tự mình ra trận sao?

Đúng lúc này, chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra.