Ở thời cấp ba, Nguyễn Tân Thư luôn nghĩ rằng, trên thế giới này không có gì đáng buồn hơn việc sở hữu một tài năng nửa vời.
Từ bé cô đã bắt đầu vẽ, suốt 5 năm tiểu học, mỗi lần tham gia thi vẽ cô đều giành giải nhất cả nước, khi ấy, mọi người xung quanh đều bảo cô là một đứa trẻ có năng khiếu.
Nhưng mà từ đó về sau, cô không còn đạt được thành tích nào đáng kể nữa, những giải thưởng trước đây cũng đã sớm trở thành một mớ giấy lộn không đáng tiền.
Có đôi khi, cô sợ rằng mình sẽ như lời Nguyễn Cảnh Dung nói, buông thả bản thân, rồi cuối cùng nhận ra mình chỉ còn lại sự tầm thường, nhạt nhẽo.
Chỉ là mỗi lần bản thân dao động, nhìn thấy những bức tranh của mình, cô luôn nghĩ...
Nếu mình không phải người có thể vẽ nên những bức tranh này, có lẽ mình đã sớm từ bỏ việc vẽ rồi.
Đúng vậy, khi một người có dù chỉ một chút tài năng, thỉnh thoảng vẫn có thể vẽ ra những bức tranh mà ngay cả bản thân cũng phải trầm trồ, thì làm sao có thể cam tâm từ bỏ được?
--
Nguyễn Tân Thư nhận lại tập phác thảo từ tay Sở Úc, không nói lời nào.
Cô cảm thấy tình cảnh này thật ngột ngạt, đồng thời cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân.
Cô vốn không định khóc.
Thực ra chỉ mới trước khi đến đây, cô và Sở Úc hầu như chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.
Vậy mà vì lý do gì giờ đây cô lại khóc trước mặt một người mà cô thậm chí chưa từng nói chuyện?
Thật chẳng thể hiểu nổi!
Ngẫm lại có lẽ là vì ánh mắt của giáo viên và các bạn mới trong mấy ngày qua kể từ khi cô chuyển vào lớp 12/1.
Cũng có thể là vì lời nói của thầy giáo hôm nay đã chạm trúng vào nỗi lo lắng bấy lâu trong lòng cô.
Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là vì tiếng bước chân của Sở Úc vừa rồi.
Cô suy nghĩ, phân tích, những cảm xúc hỗn loạn đan xen, quấn chặt vào nhau, khiến cô không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình.
... Thật là.
Nước mắt lại chảy xuống nữa rồi.
Nguyễn Tân Thư chán nản thở dài, đưa tay lau nước mắt.
Sở Úc khẽ nhìn xuống túi đồ trong tay, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng lấy ra một cái túi nhỏ, chỉnh lại miệng túi rồi đưa cho Nguyễn Tân Thư.
Đó là một chiếc túi rất bình thường, trên mặt túi được in tên cửa hàng bánh mì, bên trong lộ ra một chiếc bánh sừng bò.
"Gì đây?" Nguyễn Tân Thư không kịp phản ứng.
"..."
Sở Úc khẽ nhìn chiếc bánh rõ ràng trong túi, rồi lại nhìn Nguyễn Tân Thư, sau đó dùng giọng điệu kiên nhẫn như đang giải thích với một đứa trẻ ba tuổi, nói: "Đây là bánh sừng bò, còn gọi là croissant, một loại bánh mì được làm từ rất nhiều bơ."
Nguyễn Tân Thư nhíu mày.
Dĩ nhiên cô biết đây là bánh sừng bò.
Cô chỉ thắc mắc vì sao Sở Úc lại đưa bánh mì cho mình.
"Mình nghĩ cậu chưa ăn gì." Sở Úc nói.
Nguyễn Tân Thư liếc nhìn Sở Úc, có chút do dự mà nhận lấy chiếc bánh.
Quả thật cô đang đói.
Cô liếc mắt nhìn túi bánh trong tay Sở Úc, đó là túi của tiệm bánh mì trước cổng trường.
Nguyễn Tân Thư biết mỗi buổi sáng trên bàn Sở Úc thường đặt một hộp sữa bò của hàng này, nên cô đoán rằng bữa sáng của cô ấy có lẽ cũng mua ở đây.
Nguyễn Tân Thư không thích tiệm bánh này.
Cô từng ăn bánh kem ở đó, hương vị không ngon, bơ thì ngọt gắt, bên trong thậm chí còn có cảm giác hạt đường chưa tan hết, ăn vào cứ như có sạn.
Cô nghĩ bánh mì ở đó chắc cũng chẳng khá hơn là bao, thế nên sau lần đầu tiên ăn thử bánh kem, cô không bao giờ quay lại cửa hàng ấy nữa.
Bởi vì vốn dĩ không thích ăn bánh mì, hơn nữa còn ghét luôn cả tiệm bánh này, nên Nguyễn Tân Thư cầm chiếc bánh trên tay nhưng chần chừ mãi mà chưa cắn miếng nào.
Cô thoáng liếc nhìn Sở Úc, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn mình, có vẻ như đang chờ cô ăn thử.
"Thực ra bình thường mình thích pudding hơn."
Nguyễn Tân Thư nói, rồi có chút ngượng ngùng mà cắn một miếng bánh.
Kỳ lạ là, cô vốn cảm thấy bánh mì là một món cực kỳ khó ăn, nhưng chiếc bánh Sở Úc đưa này lại mềm xốp đến bất ngờ, cắn vào một miếng, trong miệng như tràn ngập hương thơm của lúa mì hòa quyện cùng bơ.
Cô liếc nhìn Sở Úc, hít mũi, rồi không nhịn được mà ăn thêm một miếng, lại một miếng nữa.
Bất giác, nước mắt lại rơi xuống.
Sở Úc khẽ vươn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô: “Ăn chậm thôi."
Giọng nói cô ấy từ tốn vang lên rõ ràng bên tai.
Nguyễn Tân Thư nhìn Sở Úc, cảm nhận được hơi lạnh lan tỏa từ những ngón tay của cô ấy, khi chạm lên mặt cô còn có cảm giác rất dễ chịu...
--
Những ánh đèn màu cam ven đường như những đốm lửa nhỏ hòa vào màn đêm.
Đầu thu về đêm thật yên tĩnh, không còn tiếng côn trùng râm ran của mùa hè, trong không khí còn mang theo chút ẩm ướt.
Mấy ngày nay nhiệt độ trong thành phố đã hạ xuống, trên mặt đất còn vương vài vũng nước phản chiếu ánh sao lấp lánh trên trời.
Bánh xe đạp lăn qua vũng nước tạo thành một gợn sóng lăn tăn.
Sở Úc đeo cặp sách, đi dọc theo những bức tường của trường học, những tán dây thường xuân trên tường khẽ rung động theo làn gió. Nguyễn Tân Thư dắt xe đạp đi bên cạnh cô ấy.
Cô hơi hé môi, muốn nói chuyện nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đường về nhà của cô và Sở Úc giống nhau, chỉ khác ở chỗ một người đi xe đạp, một người đi tàu điện ngầm.
Tiếng nan hoa xe đạp vang lên đều đặn trong không gian phảng phất hơi ấm còn sót lại của mùa hè.