La Tâm nhẹ nhàng cười, chậm rãi mở lời: “Thông gia thấy thế nào? Cảnh sắc nơi này có sánh được với U Cốc chăng?”
“Hảo lắm…” Chân Tuyết U thuận miệng đáp, nhưng ngay sau đó liền giật mình nhận ra. Nếu hoàn toàn thừa nhận nơi đây, vậy chẳng phải kế hoạch đưa nữ nhi cùng con dâu hồi U Cốc của nàng liền thất bại hay sao?
Nghĩ vậy, nàng thoáng trầm mặc, rồi thở dài, ra vẻ tiếc nuối mà nói: “Hương sắc tuy có phần tương tự, nhưng chung quy vẫn chỉ là mô phỏng, sao có thể sánh với vật chân thực được?”
Nghe vậy, nụ cười trên môi La Tâm càng sâu. Y không hề phản bác, ngược lại còn gật đầu phụ họa: “Đó là lẽ đương nhiên! Thông gia đã chọn U Cốc làm nơi cư ngụ, tất nhiên không thể là chốn tầm thường như thế này có thể so sánh.”
Người đời ai chẳng thích nghe khen ngợi, Chân Tuyết U dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nàng khẽ ngẩng cằm, vẻ mặt đầy tự hào, không chút khiêm tốn mà nói: “Tất nhiên là vậy!”
La Tâm lại cười cười, sau đó xoay người, tiếp tục dẫn nàng bước vào chính sảnh. Không bao lâu sau, hai người đã đến nơi tiếp khách, liền trông thấy trên chủ vị là phụ mẫu của La Tâm. Bọn họ đang vui vẻ trò chuyện cùng Chân Niệp, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Chân Tuyết U hài lòng mỉm cười, tiến lên hành lễ với hai vị trưởng bối, rồi mới xoay người đi về phía Chân Niệp. Khi còn cách vài bước, nàng đã cất lời: “Niệp Nhi, con thấy nơi này thế nào?”
Nghe vậy, Chân Niệp khẽ liếc nhìn La Y Sanh bên cạnh, rồi nhẹ giọng đáp: “Chỉ cần có Y Sanh, ở đâu cũng tốt.”
Chân Tuyết U lập tức hỏi tiếp: “Vậy con muốn cùng Y Sanh ở lại đây, hay là trở về U Cốc?”
Ánh mắt nàng lóe lên, trên mặt như viết rõ mấy chữ: Mau về U Cốc đi!
Nhưng ngay lúc này, La Tâm bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Thông gia, người không thể thất tín như vậy được!”
Chân Tuyết U nghe thấy lời này liền lập tức thay đổi thái độ, vội vàng cười nói: “Chỉ là nói đùa thôi! Ta là người biết giữ chữ tín, sao có thể làm chuyện bội ước như vậy chứ!”
La Tâm khẽ cười, tiếp lời: “Ta cũng nghĩ thông gia sẽ không làm chuyện như vậy.”
Y nhìn nàng, trong mắt mang theo vẻ thâm sâu khó đoán.
Chân Tuyết U vốn dĩ đã không quá quen thuộc với La Tâm, lúc này thấy y như vậy liền chỉ biết cười khan vài tiếng, sau đó nhanh chóng quay sang Chân Niệp, chuyển đề tài: “Nói xem, vừa rồi con cùng hai vị trưởng bối đang trò chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Chân Niệp ngập ngừng một chút rồi kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc bích thanh tú, nhẹ giọng đáp: “Gia… Gia gia tặng con cái này. Người nói… chỉ cần đeo chiếc vòng này… thì chính là cháu dâu của La gia…”
Nói xong, hai má nàng dần dần đỏ ửng. Nàng khẽ liếc sang bên cạnh, thấy La Y Sanh cũng hơi cúi đầu, sắc mặt ửng hồng, khóe môi lại lộ ra nét cười hạnh phúc.
Chân Tuyết U nhìn chiếc vòng trên tay nữ nhi, rồi bất giác bắt gặp trong mắt La Tâm thoáng qua một tia kinh ngạc. Nàng liền xoay người hành lễ với hai vị trưởng bối, trịnh trọng nói: “Tuyết U thay mặt nữ nhi tạ ơn hai vị trưởng bối đã ban tặng trân vật quý giá này.”
Lão giả ngồi trên chủ vị phất tay cười nói: “Trân vật gì chứ! Ta chỉ là muốn tặng một món quà ra mắt cho cháu dâu thôi!”
Dứt lời, lão nhìn sang La Tâm, rồi bật cười ha hả.
Chờ tiếng cười lắng xuống, Chân Tuyết U nhẹ nhàng nói: “Dù là gì đi nữa, vẫn phải cảm tạ tấm lòng của hai vị.”
Nói rồi, nàng lại hành lễ một lần nữa, sau đó đi tới trước mặt La Y Sanh, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn: “Y Sanh, Niệp Nhi nhà ta đã đặt con trong lòng, vậy ta cũng xem con như con dâu của mình. Hy vọng từ nay về sau, hai con có thể trân trọng lẫn nhau, bên nhau đến bạc đầu.”
Nói xong, Chân Tuyết U đưa tay tháo cây trâm trên đầu xuống. Đó là một cây trâm tinh xảo, khảm đầy bảo thạch lấp lánh, là vật nàng mang theo từ lúc xuyên qua đến đây. Nàng đặt nó vào tay La Y Sanh, dịu giọng nói: “Món quà này tuy không phải thứ quý giá gì, nhưng ta muốn tặng nó cho con. Mong con sẽ thích.”