Thẩm Tinh Vãn giải quyết xong chuyện của Lộ Nguyệt Nguyệt, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tiếp tục dò hỏi về vấn đề liên quan đến thế giới song song này.
Lộ Nguyệt Nguyệt vẫn y như trước, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như hồi bé lén tè dầm hai lần vào giữa đêm cũng không khác gì so với trước đây.
Xem ra, trong thế giới song song này, ngoài tình huống của gia đình cô có sự thay đổi, thì mọi thứ khác dường như đều giống hệt thế giới ban đầu.
Điều này khiến Thẩm Tinh Vãn vô cùng hoang mang.
Hiện tại, ở thế giới song song này, cả nhà cô đều trở thành những thiếu niên 17 tuổi, thậm chí còn học cùng lớp với cô. Nhưng nếu như vậy, thì phụ huynh của họ đâu? Ba mẹ cô đâu? Ông bà cô đâu?
Khi chủ nhà đuổi họ ra ngoài, ba cô còn tranh cãi một trận với người ta. Chỉ đến khi chủ nhà lấy giấy tờ chứng minh quyền sở hữu ra, ông mới chịu im lặng.
Nhưng vấn đề là, họ đều chỉ mới 17 tuổi, làm sao chủ nhà có thể đồng ý cho năm đứa trẻ như họ thuê nhà? Vậy ba mẹ của họ đã đi đâu? Nếu thế giới này vẫn còn ba mẹ của họ, vậy rốt cuộc họ được xem là gì?
Mọi thứ đều vô lý.
Logic hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Thẩm Tinh Vãn ngày thường đọc tiểu thuyết còn hay soi logic trong truyện, vậy mà bây giờ cả nhà cô xuyên vào thế giới song song, logic thế nào cũng không thể thông suốt nổi.
Lớp 12 sắp tới còn phải họp phụ huynh, đến lúc đó cô biết đi đâu tìm ba mẹ để tham dự đây? Huống hồ, ông cố và bà cố của cô đã qua đời từ khi cô mới năm, sáu tuổi. Chẳng lẽ ông bà nội cô lại phải mang cả hũ tro cốt đến để điểm danh sao?
Thẩm Tinh Vãn hỏi: “Cậu biết tôi đang sống ở đâu không?”
Lộ Nguyệt Nguyệt đáp ngay: “Khu Cẩm Thành Nhã Viên.”
Thẩm Tinh Vãn truy hỏi tiếp: “Nhà tôi có mấy căn hộ?”
Lộ Nguyệt Nguyệt bật cười: “Cậu nằm mơ à? Đừng nói mấy căn, nhà cậu một căn cũng chẳng có!”
Thẩm Tinh Vãn sững người: “Vậy cậu có biết ba mẹ tôi làm nghề gì không?”
Lộ Nguyệt Nguyệt nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại, giọng điệu còn vô cùng dịu dàng: “Bốc vác với lao công.”
Nước mắt Thẩm Tinh Vãn suýt nữa rơi xuống.
Quá thảm.
Ông trời vì muốn cả nhà họ thi đậu Thanh Hoa mà thật sự không từ thủ đoạn nào, bắt cô – một người sinh ra trong gia đình giàu có – rơi thẳng xuống cảnh nghèo rớt mồng tơi, ngay cả nghề nghiệp của ba mẹ cũng bị đổi luôn.
Thế giới này hoàn toàn không cần logic, quy tắc duy nhất chính là phải tìm mọi cách để thi đậu Thanh Hoa.
Nghĩ đến thành tích học tập của mình trong quá khứ, Thẩm Tinh Vãn càng muốn khóc.
Với điểm số của cô, ngay cả việc đỗ một trường đại học hạng trung cũng chưa chắc chắn, chứ đừng nói đến những trường top đầu cả nước như Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Nhưng mà… hình như ba cô lại là một học bá? Nếu vậy, cô có khi nào có thể "nằm thắng" không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Tinh Vãn cũng bớt lo lắng hơn. Lén lút liếc nhìn Thẩm Kiến Quốc, cô thấy ông vẫn đang cắm đầu giải đề với tốc độ chóng mặt, ánh mắt nghiêm túc đến mức như thể sắp khắc luôn năm chữ "Thanh Hoa là nhà ta" lên trán.
Thẩm Tinh Vãn không khỏi lộ ra ánh mắt sùng bái y hệt Lâm Ái Mai.
Thẩm Kiến Quốc cảm nhận được sự ngưỡng mộ từ vợ con, trong lòng lâng lâng, càng nhập vai học bá hơn bao giờ hết.
Ngược lại, Thẩm Tồn Học và Tô Bội Loan do đã lớn tuổi, nhất thời vẫn chưa thích nghi được với việc thực sự biến thành 17 tuổi. Khi cả nhà đi tàu điện ngầm, hai ông bà vẫn mơ màng bị kéo đi, mãi đến lúc này mới hoàn toàn cảm nhận được cơ thể tràn đầy sức sống, dần dần nhận ra sự khác biệt.
Đặc biệt là Thẩm Tồn Học.
Trước đây, ông từng bị ngã trong phòng tắm, từ đó đi đứng lúc nào cũng tập tễnh. Việc lên xuống cầu thang thì miễn bàn, vô cùng bất tiện. Xương cổ cũng có vấn đề, bả vai bị gai xương hành hạ, chỉ cần nghiêng đầu là đầu óc liền choáng váng, đi lại không hề dễ chịu.
Dù ông có không muốn thừa nhận thì cũng không thể phủ nhận rằng, từ sau cú ngã đó, sức khỏe của mình đã không còn như trước nữa.
Ông đã thực sự già rồi.