Hắn nhíu mày, giọng nói trầm thấp: "Nhẹ như tờ giấy."
Lưng của đại phản diện rất rộng, bước chân vững chãi.
Dù hắn vừa từ dưới sông lên, người vẫn còn ướt, nhưng gió chiều mát mẻ lướt qua, làm nước trên áo hắn mát lạnh, phả vào mặt cô.
Sự sợ hãi vì bị rắn dọa dần dần dịu lại, sắc mặt Tang Âm Âm cũng hồng hào hơn một chút.
Nhưng khi đã lấy lại chút sức lực, cô bắt đầu cảm thấy không tự nhiên.
Dù trước đây cũng từng được anh trai cõng, nhưng được người khác giới cõng thì cảm giác hoàn toàn khác.
Hắn cực kỳ rắn chắc, bắp tay cứng như sắt, lưng cũng quá vững chãi.
Lúc bị hoảng loạn, cô không để ý, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, Tang Âm Âm đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần.
Mặt cô đỏ bừng, xung quanh lại không có ai, vội nói nhỏ: "Anh Nhϊếp Căn, hay là anh thả em xuống đi? Nhà em gần đây rồi."
Cũng không xa lắm mà.
Nhϊếp Căn không ngờ cô lại đột nhiên lên tiếng, hơi thở ấm nóng của cô phả vào sau gáy hắn.
Từ cổ đến vành tai, hắn đỏ bừng cả lên.
Cái cảm giác mềm mại trên lưng mà hắn cố tình bỏ qua bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.
Cộng thêm chiếc váy hoa của cô cứ phất qua phất lại trên tay hắn, hắn khẽ quát, giọng khàn đi vài phần:
"Đừng cử động."
Tang Âm Âm: "……"
Cô lo lắng hỏi 021: "Nhϊếp Căn có phải đang muốn gϊếŧ tôi không?"
Trước đây cô sẽ không nghĩ vậy, nhưng sau khi đọc xong tóm tắt cốt truyện, cô đã biết Nhϊếp Căn là đại phản diện.
Bây giờ trời đã chập tối, đường đi mờ mịt, trong lòng cô bắt đầu dấy lên lo lắng.
021 nói: "Âm Âm, cô có thể kiểm tra chỉ số thiện cảm của Nhϊếp Căn với cô. Chỉ mất 1 điểm thôi!"
Tang Âm Âm chần chừ một chút.
Một điểm chính là một trăm tệ đấy!
Nhưng còn chưa kịp quyết định, nhà đã hiện ra trước mặt.
Trước cửa nhà.
Mấy chiếc ghế gỗ được đặt ở sân, Tang Hoài và Tang Nam mỗi người ngồi một cái.
Cạnh đó là cậu con trai út nhà chú Lý Đại Cẩu, ba người đàn ông đang từ tốn bóc đậu tằm.
Ở một góc khác, mẹ của Tang Âm Âm đang trò chuyện với hàng xóm, tay cầm hạt dưa, thi thoảng bật quạt phe phẩy.
"Chị thật sự để con Âm Âm đi đưa trứng cho Nhϊếp Căn à?"
"Dù gì người ta cũng cứu con gái tôi."
Lục Linh Nguyệt chậm rãi nhai một hạt dưa, tiếp tục nói:
"Nghe đâu cậu ta tự lo cho gia đình từ năm 15 tuổi, tôi thấy cũng được mà.
"So với thằng nhóc nhà họ Lục, tôi thấy cậu ta còn tốt hơn nhiều."
"Tch, nghe nói cậu ta bị nhặt về từ trên núi…"
Tang Âm Âm vừa nghe thấy mẹ mình bàn tán về đại phản diện, lập tức run lên.
Nhϊếp Căn bước đến gốc cây lựu trước sân, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Tang Âm Âm vội chỉnh lại mái tóc lộn xộn và váy hoa nhàu nhĩ.
"Cũng chưa chắc."
Một bác gái hàng xóm hừ một tiếng, phun mấy vỏ hạt dưa ra đất:
"Nghe nói hắn khắc chết mấy cô gái trẻ rồi. Cô không sợ con gái mình cũng bị hắn khắc chết à?"
Bỗng nhiên, đôi tay thô ráp ấm áp che lên tai cô.
Tang Âm Âm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đen láy như đá mã não của Nhϊếp Căn.
Ánh đèn dầu phản chiếu trong mắt hắn, lúc sáng lúc tối.
Một lúc sau, hắn lặng lẽ thu tay về, ngón tay khẽ lướt qua vành tai mềm mại của cô, rồi nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô.
"Về đi."
Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, như tiếng đá quý va vào nhau:
"Âm Âm."
Tang Âm Âm sững sờ tại chỗ.
Trong khi cô còn ngơ ngác, bóng dáng cao lớn của đại phản diện đã hòa vào màn đêm.
Cô nhìn giỏ trứng vẫn chưa đưa đi, rồi nhìn xô cá tươi đang nhảy loi choi trên đất.
Mãi sau, cô mới nhận ra sự thật kinh hoàng...
"Không đưa được quà cảm ơn, lại còn lấy cá của người ta.
"Mẹ tôi chắc chắn sẽ đánh chết tôi."
021: "……"
"Âm Âm, hay là thử quay thưởng?"
Cửa hàng hệ thống mà Tang Âm Âm đã xem qua trước đó quả thật có không ít thứ tốt. Thế nhưng, với số điểm ít ỏi hiện tại của cô, muốn đổi lấy bất cứ thứ gì cũng là chuyện xa vời. Ngay cả một viên linh thạch hạ phẩm thông thường cũng cần đến mười điểm, cô hoàn toàn không đổi nổi.