Câu “Cút xuống địa ngục” mà cô nghe thấy tối qua, không phải ảo giác sao?
Qua hai câu nói này, có thể thấy tinh thần của Sở Chiêu đang rất bất ổn.
Ai gặp phải chuyện như thế này, tinh thần cũng sẽ không thể ổn định được. Việc Sở Chiêu chưa gϊếŧ cô ngay lúc này đã là cực kỳ kiềm chế bản thân rồi.
Theo lý mà nói, lúc này cô nên rời đi, không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt Sở Chiêu. Chờ khi cô ấy bình tĩnh lại rồi, hai người bàn bạc tiếp cũng chưa muộn.
Đó là lựa chọn tốt nhất đối với cô, nhưng để Sở Chiêu một mình trong biệt thự, cô lo lắng Sở Chiêu sẽ làm ra chuyện gì quá khích.
Trong nguyên tác, Sở Chiêu là người kiên cường, có khả năng chịu đựng phi thường, vì vậy mới có thể hoàn thành quá trình lột xác và trở thành nữ chính mạnh mẽ.
Thế nhưng, dù Sở Chiêu có kiên cường đến đâu, có những chuyện trên con đường trưởng thành bắt buộc phải trải qua, thì tổn thương về thể xác và tinh thần cũng không phải điều mà vinh quang sau này có thể bù đắp được.
Chuyện của hiện tại phải giải quyết ngay lúc này. Một khi cô đã là người gây ra tổn thương, vậy thì bị đánh, bị chửi, cô cũng không có gì để oán trách.
Chu Lan điều chỉnh lại tâm trạng, hít sâu một hơi rồi nói:
"Sở Chiêu, tôi biết bây giờ có nói gì đi nữa, cô cũng sẽ không tin tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói một câu."
"Từ giờ trở đi, bất kể cô có yêu cầu gì, cô đều có thể tìm tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành."
Cô vừa mới đến thế giới này, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, thân thể xa lạ, có quá nhiều thứ cô chưa thể làm được.
"Hừ!"
Sở Chiêu bật cười lạnh lẽo hai tiếng.
Sau đó, cô như một cái xác không hồn xoay người rời đi. Dáng vẻ yếu ớt của cô, trông chẳng khác nào một con rối đang bị ai đó kéo lê.
"Nhà họ Chu... phải chết."
"Chu Lan —— sống không bằng chết."
Giọng nói của Sở Chiêu vang lên bên tai Chu Lan.
Cô có thể chắc chắn rằng, khoảnh khắc Sở Chiêu quay người đi, cô ấy không hề mở miệng nói chuyện.
Cô có thể nghe thấy suy nghĩ của Sở Chiêu sao?
Giờ phút này, cô đã không còn nghĩ rằng đó là ảo giác nữa. Cô thật sự nghe thấy suy nghĩ của Sở Chiêu.
Nếu Sở Chiêu không mở miệng, vậy những gì cô nghe thấy chính là suy nghĩ của Sở Chiêu.
Suy đoán này có đúng không cần phải kiểm chứng. Liệu cô có thể nghe được suy nghĩ của người khác, hay chỉ có thể nghe thấy suy nghĩ của Sở Chiêu?
"Xì~"
Đột nhiên, một cơn nóng rát truyền đến từ cổ, giống như bị bỏng, khiến Chu Lan đau đớn bật thốt lên.
Cô đưa tay ôm lấy cổ mình. Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô biết rằng kỳ mẫn cảm không thể chỉ dựa vào một lần mà được giải tỏa hoàn toàn. Trong vài ngày tới, bất cứ lúc nào nó cũng có thể bùng phát. Nếu không có miếng dán ức chế hoặc thuốc ức chế, cô sẽ một lần nữa mất đi ý thức, mất đi quyền kiểm soát cơ thể.
Nguyên chủ là một tên cặn bã, chẳng mấy khi đến biệt thự, vì vậy ở đây không có dự trữ miếng dán ức chế.
Giờ phút này, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh hai người lăn lộn trên giường, cơ thể cũng ngày càng nóng bừng, đầu óc dần trở nên mơ hồ.