“Vậy đến lượt bọn em rồi đúng không?”
Câu nói này khiến hai tên còn lại cũng phấn chấn hẳn lên. Trong thế giới này, Alpha rất hiếm, Alpha chất lượng cao lại càng như lông phượng sừng lân. Nguyên chủ tuy không ra gì nhưng dòng máu thì không thể chê vào đâu được.
Ba tên đàn em trước mặt đều là đàn ông, mặt mũi thì vừa bỉ ổi vừa buồn nôn. Chu Lan tự hỏi nguyên chủ đầu óc có vấn đề gì mà lại để chúng nhăm nhe vợ mình?
“Cút.”
Cô không muốn phí lời với chúng.
“Cái gì cơ?” Đám đàn em sững sờ, như thể không tin vào tai mình.
Lúc này, một tên trong bọn cợt nhả nói:
“Lão đại bảo tụi mình lên trên đấy!”
Vừa nói, hắn vừa giơ tay chỉ lên tầng.
Chu Lan cắn chặt răng, tức đến mức bật cười. Cô gằn từng chữ:
“Tôi nói, các người — ngay — lập — tức — cút — ra — khỏi — nhà — tôi!!!”
Giọng điệu của cô không quá tức giận, nhưng lại vô cùng cứng rắn, ánh mắt lạnh lẽo đầy áp lực.
Nguyên chủ có một gương mặt rất đẹp, dáng người cao 1m75, đường nét dịu dàng, dễ dàng đánh lừa người khác. Với khuôn mặt này, cô có thể biến hóa phong cách đa dạng, từ đáng yêu mềm mại đến gợi cảm quyến rũ, chẳng có gì là không phù hợp.
Nhưng khi lạnh mặt, cô ngay lập tức tạo ra một cảm giác xa cách. Biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt mang chút không kiên nhẫn, khiến đám đàn em cứng họng, không dám hó hé gì.
Rất nhanh sau đó, chúng cũng phản ứng lại. Một tên định lên tiếng chất vấn, nhưng bị đồng bọn kéo đi.
Lúc rời đi, Chu Lan còn nghe loáng thoáng bọn chúng bàn tán:
“Cái quái gì thế? Không phải chính cô ta gọi tụi mình đến sao?”
“Suỵt! Nhỏ giọng thôi! Cô ta không còn là con nhãi vô dụng trước kia nữa đâu. Bây giờ cả nhà họ Chu chỉ còn mỗi cô ta là người thừa kế.”
“Chờ xem đi, sớm muộn gì cô ta cũng phá nát cái nhà này thôi.”
Tiếng nói xa dần, nhưng hàng lông mày của Chu Lan vẫn không giãn ra.
Cô đảo mắt nhìn đống tàn thuốc trên bàn, mùi nước hoa nồng nặc trộn lẫn với mùi thuốc lá, khiến người ta phát ngán.
Thò tay vào túi, cô lấy ra chiếc chuông báo động rồi ấn xuống. Đối phó với ba tên côn đồ này, cô không có lý do gì để tay không xông vào.
Ở khu biệt thự cao cấp này, chỉ cần chuông báo động vang lên, trong vòng ba phút sẽ có bảo vệ tới ngay.
Nguyên chủ trước đây sợ Sở Chiêu gọi bảo vệ nên đã chủ động mang chuông theo bên mình. Bây giờ lại vừa hay có dịp dùng đến.
Chẳng mấy chốc, một đội bảo vệ gần mười người đã đến biệt thự, cung kính hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Chu Lan khoanh tay trước ngực, lười biếng nói:
“Vừa nãy tôi cắt đứt quan hệ với bọn họ. Từ giờ, tôi không muốn thấy chúng lảng vảng trong khu biệt thự này nữa.”
Quyền hạn mà nguyên chủ từng cấp cho đám đàn em này nhất định phải thu hồi.
Cái cớ này đúng là hơi trẻ con, nhưng với gương mặt này, bảo vệ đã quá quen rồi.
“Vâng, tiểu thư Chu.”
Sau khi đội bảo vệ rời đi, trong lòng Chu Lan bắt đầu rối bời. Chẳng mấy chốc nữa, cô sẽ phải đối mặt với một Sở Chiêu đã tỉnh táo — liệu cô sẽ bị đánh đến chết hay chỉ tàn phế nửa người đây?
Nghĩ đến mấy trận đòn nguyên chủ từng ăn từ tay Sở Chiêu, xương cốt cô đã bắt đầu thấy đau rồi.
Chu Lan chần chừ ở tầng một, không biết nên nói gì khi lát nữa Sở Chiêu tỉnh dậy.