Thời gian cấp bách, Trường Tuệ phải mau chóng kéo thiếu niên ra ngoài, có như vậy nàng mới có thể yên tâm tìm cách tiêu diệt con yêu vật chưa rõ sống chết này. Nàng dùng hết sức lực kéo mạnh, thiếu niên phát ra một tiếng rên khe khẽ, hàng mi khẽ run rồi chậm rãi mở mắt.
“Ngươi tỉnh rồi?” Trường Tuệ cúi xuống nhìn y, giọng mang theo chút vui mừng.
Giờ phút này, nàng cũng chẳng còn tâm trí giữ gìn hình tượng quốc sư cao ngạo lạnh lùng nữa. Nàng xắn tay áo lên, giọng nói nhanh đến mức không kịp suy nghĩ: “Ngươi có bị thương chỗ nào không? Có thể cử động chứ? Đừng sợ, ta đến cứu ngươi. Thử duỗi tay ra, ta kéo ngươi ra ngoài.”
Có lẽ vì vừa tỉnh dậy từ cơn mê man nên thiếu niên vẫn còn vô lực, mãi một lúc lâu sau y mới chậm chạp đưa tay ra. Cùng lúc đó, con mãng xà đen kịt cũng tỉnh lại. Ngay khi cặp mắt dựng đứng của nó mở ra, Trường Tuệ lập tức dùng sức kéo mạnh lôi thiếu niên ra.
“Chạy mau!”
Nàng đỡ lấy y, tung mình phóng lên, đồng thời ném một loạt linh phù về phía sau.
Cánh tay nàng vô thức ôm lấy eo thiếu niên, Trường Tuệ chợt nhận ra thân hình y quá gầy gò. Chính vì vậy mà mang theo y cũng không phải chuyện quá vất vả, chẳng mấy chốc đã bỏ lại con mãng xà phía sau.
Tuyết đã phủ một lớp mỏng trên mặt đất.
Qua màn yêu khí dày đặc, Trường Tuệ trông thấy tòa lầu các phía trước, cũng thấy rõ cư dân trên đảo.
Họ nằm la liệt trên mặt đất, thân thể vặn vẹo méo mó, tứ chi không còn nguyên vẹn, cơ thể chất thành đống dọc theo đường phố và trên mái nhà. Máu tươi thấm vào lớp tuyết trắng, nhuộm thành sắc đỏ như một bức tranh ma quái.
… Tuyết đỏ?
Trong đầu nàng lóe lên một hình ảnh mơ hồ, nhưng ngay sau đó lại tan biến như ảo giác. Trường Tuệ hơi lảo đảo, vịn vào thiếu niên để giữ thăng bằng: “Bọn họ…”
“Tất cả đều chết rồi.”
Thiếu niên lên tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lẽo không gợn sóng.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó tả, Trường Tuệ nhìn sang y nhưng vẻ mặt thiếu niên bị chiếc mặt nạ che khuất, không thể đoán được cảm xúc của y. Có vẻ nhận ra ánh mắt nàng, y rũ mắt,hàng mi run rẩy, sau đó thấp giọng bổ sung: “Bọn họ đều bị Long Thần gϊếŧ chết.”
Lần này, trong giọng nói y có thêm vài phần khàn khàn, run rẩy như sợ hãi.
Trường Tuệ đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng: “Long Thần?”
“Chính là con mãng xà đen kia.” Thiếu niên giải thích: “Nó là thần vật của tộc Miêu ta. Xưa nay bộ tộc ta vẫn luôn thờ phụng và tôn kính nó.”
Thờ phụng một sinh vật không rõ là yêu hay ma, lại còn là một hung thú thượng cổ ư?
Nàng nhíu mày, phản bác ngay: “Thứ đó không phải thần, mà là hung thú từ thời Man Hoang, có thể gây đại họa cho thế gian.”
Sột soạt.
Tiếng trườn bò ma sát với mặt đất vang lên cách đó không xa. Mãng xà đã đuổi đến.
Không còn thời gian để nhiều lời, Trường Tuệ đang định kéo thiếu niên lẩn vào một tòa lầu gần đó, thì y đột nhiên xoay tay nắm lấy cổ tay nàng: “Đi theo ta.”
Thiếu niên dẫn nàng đến một cung điện nguy nga. Cửa sổ đóng kín, trên tường dán chi chít phù chú màu máu. Ánh mắt Trường Tuệ lướt qua, lập tức nhận ra đây đều là cấm chú – thứ dùng để giam cầm một sinh vật nào đó bên trong.
“Đây là đâu?” Nàng lập tức dừng bước, cảnh giác quan sát xung quanh.
Kiến trúc bên trong cung điện vô cùng quái dị.
Những cây cột mạ vàng xuyên thẳng xuống nền đá, tạo thành một cái l*иg khổng lồ, vây kín toàn bộ gian điện. Bên trong không thiếu vật dụng hằng ngày, bài trí xa hoa lộng lẫy, nhưng trong góc lại chất đống những sợi xích dày cộp. Đáng nói hơn là cả cung điện sạch sẽ đến mức bất thường, không có dấu vết của máu tươi, cũng chẳng có thi thể.
“Đây là chỗ ở của ta.” Thiếu niên đáp.
Trường Tuệ sững lại.
Lần này, nàng hoàn toàn dừng bước, ánh mắt đề phòng khóa chặt thiếu niên: “Ngươi? Ngươi ở đây?”
“Lạ lắm sao?” Thiếu niên quay đầu nhìn, đôi mắt sau lớp mặt nạ trong veo vô tội, tựa như không hiểu tại sao nàng lại thắc mắc: “Tộc trưởng nói ta là thiếu chủ Vu Cổ, gánh vác trọng trách phụng dưỡng Long Thần, vậy nên từ nhỏ ta đã sống ở đây.”
Y vừa nói, vừa giơ tay chỉ xuống cầu thang dẫn xuống địa cung phía dưới l*иg sắt: “Trước đây Long Thần từng bị nhốt trong địa cung dưới này. Có lẽ nó rất ghét nơi này, nên sau khi thoát ra, chắc chắn sẽ không quay lại.”
Vậy tức là những cột trụ l*иg sắt và bùa chú phong ấn này là để ngăn chặn Man Hoang Long Tổ thoát ra ngoài?
Trường Tuệ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.