"Hai người tự xem đi, em nói dối không!"
Trước đó, ở bệnh viện, cô đã biết Dư Tâm Khiết sớm đã bán bức thư này đi, cô không thể tránh khỏi scandal này.
Nhưng sau khi hồi tưởng lại nội dung của cuốn tiểu thuyết, cô cũng không tìm được cách phá giải, cho đến khi nhìn thấy cậu bé này.
Tính toán tuổi tác, chắc là mang thai từ năm năm trước.
Sau đó, cô liền lật lại tất cả các bài đăng trên Weibo của nguyên chủ và các tài liệu trong nhà.
Quả nhiên, cô đã tìm thấy hồ sơ siêu âm từ lúc đó.
Thật là may mắn, nguyên chủ thực sự đã kiểm tra ra mang thai trước khi vào đoàn phim, lại còn giữ lại cả hình ảnh.
"Mẹ ơi, mẹ nói đã gặp con, nhưng lúc đó chẳng phải con còn ở trong bụng mẹ sao?"
Tiểu Bảo Bảo thông minh, lập tức nắm được điểm mấu chốt của vấn đề.
"Con nhìn đây là gì?" Dư Dao Dao tươi cười rạng rỡ, mở album trong điện thoại ra.
Trong hình ảnh giống như một tinh vân mờ nhạt, có một khối nhỏ nhỏ.
Tiểu Bảo Bảo ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thứ này, hơi xấu xí.
"Đây là ảnh mà bác sĩ chụp con đó, lúc đó con vẫn đang ở trong bụng mẹ."
Dư Dao Dao chỉ vào khối nhỏ trong hình.
Cô đã tìm thấy bức ảnh siêu âm, cuối cùng xác định có thể an toàn vượt qua cơn sóng gió này.
Nguyên chủ mê mẩn ảnh đế đến mức mù quáng, thậm chí còn viết nhật ký để tỏ tình.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy không thật sự nɠɵạı ŧìиɧ.
Ít nhất, trước mặt cậu bé này, cô cần giữ lại ánh hào quang của một người mẹ từ nguyên chủ.
Không thể để cậu bé phải lớn lên trong bóng tối, chịu tai tiếng có người mẹ nɠɵạı ŧìиɧ, càng không thể khiến cậu sau này vì thiếu tình yêu mà cãi nhau với bảo mẫu, rồi lao ra đường thiệt mạng.
Cô nhất định phải thay đổi số phận của Tiểu Bảo Bảo và chính mình!
Tiểu Bảo Bảo nhìn bức ảnh, có chút lưỡng lự, gần như muốn ném luôn điện thoại của cô.
Xấu thế! Đây mà lại là cậu sao?
Trời ơi... Hồi bé cậu lại trông thế này, bảo sao mẹ không ôm cậu.
Quá nhỏ, quá xấu!
"Mẹ ơi, con... con xin lỗi..."
Tiểu Bảo Bảo nghẹn ngào một tiếng, tay run rẩy, cuối cùng ôm lấy điện thoại của Dư Dao Dao, đau lòng khóc ra những giọt nước mắt kim cương đã kìm nén bấy lâu.
Dư Dao Dao lập tức vỗ nhẹ lên lưng nhỏ của cậu, giúp cậu lau khô nước mắt.
"Không khóc!"
"Nam tử hán đại trượng phu, làm sai thì phải chịu phạt. Mẹ phạt Tiểu Duệ Duệ hôm nay phải nghe lời mẹ, được không nào?"
Tɧẩʍ ɖυệ lập tức gật đầu, cái đầu nhỏ gật mạnh một cái.
"Được, vậy thì công viên giải trí, chúng ta xuất phát nào!"
Dư Dao Dao cùng Tiểu Bảo Bảo đập tay một cái, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
"Chồng ơi, đóng cửa xe được chưa?"
Thẩm Nghị Sùng nheo mắt, dứt khoát đóng cửa xe.
"Ừ, nam tử hán đại trượng phu, chồng à," Dư Dao Dao hừ hừ hai tiếng, "Vu oan cho em, em của năm năm trước, anh phải bồi thường em!"
Thẩm Nghị Sùng nhướng mày, đưa tay ra bảo Thẩm Lâm lấy séc: "Cần bao nhiêu?"
Dư Dao Dao mắt lúng liếng, trực tiếp giữ lấy bàn tay to của anh, vuốt ve lòng bàn tay anh, khiến anh bất giác rùng mình.
"Chồng à, hôm nay phạt anh phải xách túi cho người ta suốt nhé~"
Trong phim truyền hình, người chồng yêu vợ đều làm thế mà!
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Cuối cùng cô không mở miệng xin tiền nữa, nhưng sao anh lại thấy không quen nhỉ?
Trước cổng công viên giải trí, Tiểu Bảo Bảo nắm tay mẹ xinh đẹp bên trái, ba uy nghiêm bên phải, nở nụ cười rạng rỡ với chú Thẩm Lâm.
"Ôi bé con, mẹ muốn chơi cái xe cao nhất kia, cái mà rơi cái "vèo" xuống ấy. Con có muốn chơi không?"
Tiểu Bảo Bảo ngượng ngùng gật đầu.
Thẩm Nghị Sùng: "Ba ở dưới chờ hai người."
Dư Dao Dao mím môi cười, treo chiếc túi nhỏ lên tay anh: "Bảo bối, con gọi ba lên, để ba cùng chúng ta chơi đi, mẹ sợ độ cao quá~"
Thẩm Nghị Sùng: "..."