Nhưng ngay khoảnh khắc Thẩm Nghị Sùng bước xuống xe, vạt áo sau lưng anh bất ngờ bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo lại.
Vòng eo anh được một đôi cánh tay mềm mại ôm lấy, kèm theo một mùi thơm ngọt ngào nhè nhẹ, tựa như hương của loại trái cây mọng nước, thoảng qua mặt anh.
Khác hẳn mùi nước hoa nồng nặc mà cô từng thích.
Nhưng Thẩm Nghị Sùng chỉ do dự nửa giây, liền bước ra khỏi xe.
Ngay lập tức, một tiếng hét đáng yêu nhưng đầy tức giận vang lên sau lưng anh!
"Hai người đàn ông các anh, có thể nghe em nói hết trước được không?"
Dư Dao Dao tức giận gào lên.
Thật quá đáng, đến cơ hội nói chuyện cũng không cho cô.
Nhưng mớ hỗn độn mà cơ thể này để lại, cô cũng là người vô tội.
Hơn nữa, chẳng lẽ để Tiểu Bánh Bao sau này mãi tin rằng mẹ mình là kẻ nɠɵạı ŧìиɧ bẩn thỉu? Để cậu nhóc sống cả tuổi thơ trong bóng tối như vậy sao?
Không được!
"Thẩm Nghị Sùng, anh còn nhớ sinh nhật của con trai mình không?"
Thẩm Nghị Sùng sững người.
"Nó năm nay năm tuổi, tính cả thời gian trong bụng mẹ."
"Anh còn nhớ, là khi nào anh biết mình có con không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Tiểu Bánh Bao lập tức ngẩng lên từ lòng ba, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ bối rối.
Giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cậu, nhưng khi nghe thấy lời cô nói, lại bất ngờ không rơi xuống.
Dư Dao Dao nhanh chóng bồi thêm một "liều thuốc mạnh".
"Bức thư này, là em viết cho Tiểu Duệ Duệ."
Tiểu Bảo Bảo suýt nữa quên cả cách thở bằng chiếc mũi nhỏ xinh của mình.
Thẩm Nghị Sùng bỗng như đã hiểu ra điều gì, nhíu mày nhìn về phía người vợ hôm nay khoác trên mình bộ đồ Doraemon.
Dư Dao Dao mỉm cười rạng rỡ nhìn anh, đôi mắt long lanh nước: "Anh nhớ ra rồi sao? Lúc đó, trước khi em vào đoàn phim, em không được khỏe, đi bệnh viện kiểm tra mới biết rằng em đã có em bé, chính là Tiểu Duệ Duệ bây giờ."
"Lúc đó anh bảo em đừng diễn nữa, vì sợ ảnh hưởng tới em bé, nhưng em đã đồng ý với đạo diễn và người quản lý, không thể thất hứa với họ."
Dư Dao Dao vừa nói, vừa nở một nụ cười chua xót với Thẩm Nghị Sùng.
Nguyên chủ, tôi chỉ có thể giúp cô che giấu đến đây thôi.
"Nhưng thực ra em cũng rất lo lắng, cảm thấy có lỗi với em bé của mình, nên em đã viết bức thư tình này để bày tỏ tâm tư với con, cầu nguyện cho con được khỏe mạnh, bình an."
"Nhưng không ngờ... lâu như vậy rồi, lại có người tìm thấy bức thư này, đem ra làm công cụ để bôi nhọ, sỉ nhục em..."
Dư Dao Dao nhớ lại năm đó, ở vườn thú, cô cũng từng bị vu oan. Rõ ràng không phải cô tiện tay vứt bừa bãi, cũng không phải cô lén ăn chú chim bay qua từ vườn bên cạnh, nhưng người trông coi lại cứ khăng khăng đổ lỗi cho cô, mắng cô suốt ba ngày, còn bỏ đói cô hai bữa!
Cảm giác bị oan khuất đó, nghĩ lại vẫn thấy đau!
Nước mắt cứ thế tuôn rơi như dòng suối, không cách nào ngăn lại được.
Nếu năm đó cô biết nói, có thể biện hộ, thì tuyệt đối sẽ không thê thảm như vậy, để đến mức người trông coi đến tận ngày nghỉ hưu cũng vẫn nghĩ cô là một con rắn tồi tệ!
Nước mắt cô như những chuỗi ngọc bị đứt, rơi lã chã.
"Em đã nói rồi, bé con là người em yêu thương nhất, vậy mà không ai tin em... Hu hu hu."
Tiểu Bảo Bảo lập tức hoảng lên: "Đừng khóc... Mẹ ơi... mẹ đừng khóc..."
"Là Duệ Duệ không tốt, hiểu lầm mẹ rồi!"
"Mẹ ơi..."
Cậu bé vươn đôi bàn tay nhỏ, cố gắng lau nước mắt trên mặt Dư Dao Dao, vùng vẫy muốn quay lại ghế ngồi, thậm chí không cần cả vòng tay của ba nữa.
Thẩm Nghị Sùng phức tạp nhìn cô một cái.
Dư Dao Dao lập tức nức nở lớn hơn, ngón tay khẽ động, phóng to bức ảnh bức thư tình rồi đưa cho anh xem, sau đó lại cho Tiểu Bảo Bảo nhìn.