Nằm trên sàn phòng khách, Lâm Dao tắt bộ đếm thời gian, ngửa mặt nhìn lên trần nhà cũ kỹ phía trên.
"Vì sao không thể quay trở lại? Chẳng lẽ là khoảng cách quá xa?"
Cô nhớ lại hành động mấy lần quay trở lại phòng ngủ của mình.
Lần ở hộp đêm là do chính cô tự mình trở về trường học, toàn bộ quá trình cũng không sử dụng đến đạo cụ gì, cho nên không thể nào kiểm chứng được.
Trong sự kiện Ngô Dũng Quân, hai lần quan trọng nhất trở lại trường học là mở lối thoát hiểm trong thang lầu và mở cửa lớn tầng một của tòa nhà có Ngô Dũng Quân.
Cô nằm trên đất ước tính khoảng cách giữa hai địa điểm, trực tiếp từ dưới đất nhảy lên chạy vào phòng ngủ, thay cho mình một bộ quần áo, sau đó cô một lần nữa lên tàu.
Vài tiếng sau, Lâm Dao lại đến tòa cao ốc mà ban ngày cô rời đi.
Lần này, cô trước tiên cẩn thận quan sát ở bên kia đường.
Muốn tìm ra cách nào để tránh được cái cánh cửa an ninh kia và có thể tiến vào.
"Bãi đậu xe dưới đất..."
Ngồi xổm ở bên kia đường giả bộ chơi điện thoại di động, trong lúc liếc nhìn xung quanh tất cả các biển báo và phương hướng, cuối cùng cũng tìm ra cách vào.
Sau 3 phút, Lâm Dao đi vào bãi đậu xe dưới đất, tờ thông báo tuyển dụng bị cô xé xuống từ tường thang máy trở thành chỉ dẫn tốt nhất giúp cô phân biệt phương hướng hành lang.
Rất nhanh, cô tìm được cửa thang máy tương ứng, quả nhiên ở đây không có bất kỳ cửa an ninh nào, thậm chí còn không có bảo vệ!
Lâm Dao đi thang máy lên tầng năm, lợi dụng cửa chống cháy thử nghiệm mấy lần, vẫn không cách nào trở lại trường học.
Ngay sau đó, cô lại đi tầng tám, ở bên ngoài cửa an toàn tầng tám, cô chỉ thử đến lần thứ hai, liền thấy cảnh tượng phòng tắm của trường học xuất hiện.
Quyết đoán bước vào trong đó, đóng cửa lại, ngay lập tức đã về tới phòng tắm quen thuộc.
Đẩy cửa ban công phòng tắm bước ra ngoài, nhìn thấy phòng ngủ quen thuộc của mình, cô thở dài một hơi.
"Hết hồn! Cuối cùng cũng đã trở về!"
Ngồi ở bàn học, thả lỏng người, hai tay đang đút vào túi áo khoác.
Ngón tay chạm vào một vật cứng như củ ấu, Lâm Dao lấy ra cúi đầu xem xét.
Là chứng minh thư của mình.
Đang muốn tiện tay nhét chứng minh thư vào ví tiền, cô dừng lại.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một ký ức liên quan đến chứng minh thư.
Ngày khai giảng, cô cầm giấy chứng nhận làm xong tất cả thủ tục, xác định mình đã nhét chứng minh thư trở lại ví tiền, sau đó cô đi siêu thị mua đồ.
Ngày hôm sau biết được cần làm thẻ thư viện, lúc tính lấy chứng minh thư ra từ ví tiền, lại phát hiện chứng minh thư vốn nên ở bên trong lại không tìm thấy đâu.
Chứng minh thư của cô đã bị mất nửa tháng!
Ngồi ở bàn học, tay cầm chứng minh thư đang nhét vào ví tiền, Lâm Dao chăm chú nhìn chằm chằm hai tay của mình, cùng với chiếc ví quen thuộc kia.
"A a a a!! Đây là tình huống gì!"
Cô ôm miệng lặng lẽ hét lên, cô có thể trăm phần trăm xác định rằng trước khi cô ngồi xuống cho đến khi lấy chứng minh thư ra, đoạn ký ức liên quan đến việc mất chứng minh thư tuyệt đối không có trong đầu cô!!!
Trước ngày hôm nay, cô hoàn toàn không hề có ký ức nào về việc mất giấy tờ tùy thân.
Bây giờ tất cả những điều này, đều là do cô vào ngày 1 tháng 9 sau khi thuê phòng thất bại, quên không trả lại chứng minh thư cho chính mình vào đầu tháng 9, thế là tấm chứng minh thư này đã bị cô vượt thời gian mang đến đây.
Chứng minh thư cũng theo đó mà mất rồi lấy lại được.
Ngồi trên ghế hồi lâu, cho đến khi bạn cùng phòng sau khi kết thúc huấn luyện quân sự trở về mới tỉnh táo lại.
Cô leo lên giường kéo màn che lại ngồi bên trong, mở máy tính xách tay của mình ra và ghi lại những phát hiện mới hôm nay vào đó.
"Chẳng lẽ trước đây mình luôn có một vài thứ tìm không thấy, nhưng mấy ngày sau lại thấy ở vị trí cũ, đều là vì lý do này sao?"
Không ai trả lời câu hỏi của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dao rời giường và một lần nữa khôi phục ý chí chiến đấu, đi vào phòng tắm kia.
9:30 sáng, một lần nữa mở cửa, cô nhìn thấy khung cảnh làm việc quen thuộc trước mắt, cổ tay cũng rất quen thuộc luyện tập đem cửa phòng làm việc của sếp một lần nữa khóa trái từ bên trong.
Vừa rồi động tác đóng cửa của cô rất nhanh, người bên ngoài cũng không kịp chú ý đến sự tồn tại của cô, cửa phòng đã bị cô đóng lại trước một bước.
Lâm Dao quay người đánh giá văn phòng trước mắt này, so với hôm qua chỉnh tề sạch sẽ, hôm nay nhìn lại văn phòng này lại cảm thấy như thiếu đi một chút gì đó.
"Chẳng lẽ ở đây cũng có một tên tội phạm truy nã chờ mình lấy tiền thưởng sao? Nếu không thì làm sao mà lúc nào cũng quay trở lại đây?"
Đến nay vẫn chưa biết quy luật mỗi lần mở cửa phòng tắm, Lâm Dao đi đến cái bàn làm việc kia.