Ma Quỷ Thật Sự Vô Tội Mà [Hình Trinh]

Chương 10: Tiền âm phủ

Du Hoằng Dực tỉnh táo phân tích: "Hung thủ muốn giả tạo thành vụ án gϊếŧ người theo truyền thuyết "ma quỷ", vậy thì hai tờ tiền âm phủ kia là mấu chốt, bởi vậy hắn mới có thể hao tâm tổn sức đem ví tiền đặt ở bên ngoài lan can cầu Yên Giang, vừa có thể bảo đảm người đi đường đi qua không nhìn thấy, tránh khỏi có người thấy tiền nổi lòng tham lấy trộm ví tiền, còn có thể để cho cảnh sát dễ dàng tìm được cái ví tiền kia."

"Theo ý nghĩ này mà nói, có khả năng hắn lo lắng nhỡ đâu túi xách bị cuốn đi, chúng ta tìm không thấy túi xách của người chết cũng không có cách nào phát hiện ra hai tờ tiền âm phủ trong ví tiền hay không?"

Hách Chính Sơ xoa cằm, trầm ngâm suy nghĩ: “Cũng không thể loại trừ khả năng này."

Du Hoằng Dực suy nghĩ một lát, đứng lên nhanh chóng quyết định nói: "Anh tiếp tục xem camera giám sát cầu Yên Giang, tôi về đội trước xem những người khác thế nào rồi!"

Diêm Phong nói với đồng nghiệp của mình: "Hãy đến phòng khách để lấy lời khai của mẹ Vương Phi Phi." Một trong những đồng nghiệp, Lương Khâu Uyển, là một cô gái có vẻ ngoài hiền lành và dễ mến, trông rất vô hại.

Cô ấy có tư duy logic tốt, thông minh và học chuyên ngành tâm lý học, có khả năng đánh giá và thẩm định vụ án rất tốt. Du Hoằng Dực đặc biệt thích mang cô ấy theo cùng khi thẩm định các vụ án.

Một người khác tên là Mẫn Dương Vũ, là học trò của Hách Chính Sơ, tính tình có chút trầm lặng và ít nói, nhưng rất ham học hỏi.

Du Hoằng Dực trở về từ đội cảnh sát giao thông vào khoảng 7 giờ 30 phút chiều.

Khi anh trở về thì vừa kịp lúc mẹ của Vương Phi Phi đã hoàn thành việc lấy lời khai. Lương Khâu Uyển đỡ bà lên xe cảnh sát, chuẩn bị để Mẫn Dương Vũ và một đồng nghiệp khác trong đội đưa bà về nhà.

Gương mặt của mẹ Vương Phi Phi trông rất tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, nhưng trạng thái của bà đã tốt hơn nhiều so với lúc ban đầu, ít nhất là đã có thể giao tiếp với mọi người.

Khi bà vừa đến cục cảnh sát thì biết tin con gái mình bị sát hại, liền bị sốc và ngất xỉu, khiến mọi người xung quanh đều hoảng sợ!

Cũng may là bà nhanh chóng tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại thì bà chỉ khóc, khóc đến mức có thể ngất đi, hoàn toàn không thể nói nên lời.

Mẹ của Vương Phi Phi đã mất chồng từ khi còn trẻ, bây giờ đến lượt cô con gái là chỗ dựa duy nhất của bà cũng bị sát hại.

Bà đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, từ nay về sau ở trong thành phố này không còn người thân thích, chỉ còn lại một mình cô đơn.

Lương Khâu Uyển hiểu được hoàn cảnh của bà, trong lòng cũng cảm thấy rất buồn. Cô ấy đã tốn rất nhiều công sức mới khiến cho bà vơi bớt đi phần nào nỗi đau khổ trong lòng, rồi kiên nhẫn dẫn dắt bà kể lại một vài thông tin về Vương Phi Phi.

Lúc này, trên mặt của mẹ Vương Phi Phi vẫn còn đọng đầy nước mắt, bà đứng bên cạnh xe cảnh sát nắm chặt lấy tay của Lương Khâu Uyển, giọng điệu bi thương: "Đồng chí cảnh sát, cô nhất định phải bắt được hung thủ! Tôi, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, cô nhất định phải làm chủ cho con tôi!"

Lương Khâu Uyển một tay nắm lấy tay của bà, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, dịu dàng an ủi: "Cô Vương ơi, cô yên tâm, đội hình sự của thành phố chúng tôi nhất định sẽ phá được vụ án này, bắt được hung thủ, để đòi lại công bằng cho con gái của cô!"

Sau khi tiễn mẹ Vương Phi Phi đi, Lương Khâu Uyển quay người lại thì nhìn thấy Du Hoằng Dực đã trở về, cô ấy uể oải vẫy tay chào anh: "Đội trưởng Du."

"Đã lấy xong lời khai chưa?"

"Rồi ạ, cô Vương cũng đã cung cấp một vài thông tin quan trọng."

Du Hoằng Dực khẽ gật đầu: "Được, chúng ta vào trong rồi nói."

Hai người đi trước đi sau đến cửa phòng làm việc, vừa lúc gặp Đường Bán Hạ đang cầm một tập tài liệu rất dày.

"Đội trưởng Du, chúng tôi có tiến triển mới."

"Được, cứ vào trong rồi nói." Du Hoằng Dực đẩy cửa văn phòng ra, tiện tay chỉ vào Lương Khâu Uyển ở phía sau: "Vị này là Lương Khâu Uyển, người của đội chúng ta, hôm nay cô ấy đã lấy lời khai của mẹ Vương Phi Phi."

Đường Bán Hạ đưa tay ra: "Chào cảnh sát Lương, tôi là Đường Bán Hạ, pháp y mới được điều đến hôm qua."

"Chào pháp y Đường." Lương Khâu Uyển bắt tay cô, cười và sửa lại: "Tôi không phải họ "Lương", tôi họ "Lương Khâu"."