Quá phẫn uất, bà ta tức đến mức tăng huyết áp, gần như muốn chết đi cho xong.
Về phần Đại Tráng và Nhị Tráng, chúng cũng gặp tình trạng giống đám người áo đen trước đó: hỏi gì cũng không nhớ.
Cảnh sát muốn tìm tung tích "người bí ẩn" nhưng lại gặp khó khăn vì đa số camera ở khu phố cổ đều hỏng, mà những kẻ buôn người thì luôn chọn những nơi kín đáo để ra tay.
Cuối cùng, họ chỉ biết thêm một điều: người đó là phụ nữ.
...
Khi bà lão đang bận đuổi theo hai đứa con trai, Ứng Nha đã xuất hiện bên cạnh chiếc xe tải.
Chú chim sẻ đậu trên ổ khóa, loay hoay một hồi rồi "cạch" một tiếng, cửa xe mở ra.
Ứng Nha mở cửa, từ trên cao nhìn xuống hai "cục sâu" nhỏ xíu bị trói chặt bên trong.
"Đồ ngốc." Cô mắng một câu.
Tần Mộ Nghiên vẫn còn mê man.
Tần Chi Ấu nhìn thấy Ứng Nha, không thể kìm nén nữa, òa lên khóc.
Ứng Nha hơi giật mình, cô lùi lại nửa bước, túm lấy chú chim sẻ đang bay về phía mình.
"Chíp!"
Chú chim kêu lên một tiếng yếu ớt, suýt nữa bị bóp chết.
Ứng Nha nhìn cô bé đang khóc nức nở, bỗng ngẩn người.
Cô bé khóc cái gì chứ? Cô chỉ nói có mỗi từ “đồ ngốc” thôi mà. Chưa hề hung dữ!
Cô không biết rằng Tần Chi Ấu chưa đầy bốn tuổi, vốn được cả gia đình cưng chiều, chưa từng chịu khổ bao giờ.
Sau khi gia đình xảy ra chuyện, anh tra trai cô bé là người luôn bảo vệ cô, khiến cô gần như không biết đến sự hiểm ác của thế gian.
Khi anh trai bị sốt cao, cả hai bị nhốt trong xe tải, Tần Chi Ấu hoàn toàn chìm trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Đúng lúc cô bé nghĩ rằng sẽ chẳng ai đến cứu mình, thì Ứng Nha xuất hiện, mang theo ánh sáng và hy vọng.
Trong khoảnh khắc đó, cô bé chắc chắn rằng mình vừa gặp một nàng tiên.
Ứng Nha bị tiếng khóc làm cho đau đầu, động tác cứng nhắc tháo dây trói cho hai đứa trẻ.
Vừa được giải thoát, Tần Chi Ấu lập tức nhào vào lòng cô.
"Chị ơi… hức hức… chị tiên nữ…" Cô bé thút thít, thi thoảng lại nấc lên.
Ứng Nha càng cứng người, cô đưa ngón tay chọc nhẹ vào trán Tần Chi Ấu, đẩy cô bé ra xa:
"Tránh ra, đồ phiền phức. Với lại… tôi là phù thủy."
"Chị tiên nữ là chị tiên nữ mà…" Cô bé thì thầm, trước khi lén ôm cô thêm một cái.
"Đi thôi." Ứng Nha túm lấy cổ áo Tần Mộ Nghiên, quay người đi.
Khi ánh mắt cô lướt qua chiếc thùng xe và cái l*иg sắt bên trong – nơi dùng để nhốt trẻ con – vẻ mặt cô trở nên lạnh lẽo. Sự ghê tởm với lũ buôn người hiện rõ trong đôi mắt.