“Bái kiến chủ mẫu.” Một giọng nói vang lên bất ngờ, theo sau là những lời châm chọc đầy cay nghiệt: “Chủ mẫu thật vất vả quá. Hàn Yên, ngươi đúng là tùy hứng, khiến chủ mẫu phải bận tâm mãi. Nhìn ánh mắt của ngươi mà xem, chậc chậc, thật không biết suy xét. Chọn hai người này về làm gì chứ? Chẳng lẽ để xách đồ cho ngươi khi đi mua sắm? Nhìn tay chân bọn họ thế kia, chỉ e rằng xách chút đồ nặng cũng không nổi.” Giọng nói đầy vẻ khinh miệt.
Mộc Hàn Yên khẽ liếc ánh mắt lạnh lùng về phía thiếu niên vừa bước đến.
Mộc Thành!
Mộc Thành, con trai của chi thứ, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, thực lực vượt trội hơn Mộc Hàn Yên, đã đạt đến cảnh giới kiếm sĩ tam giai. Hắn là một thiếu niên khôi ngô, nhưng ánh mắt luôn láo liên, lộ rõ vẻ nông cạn, khó khiến người khác tín phục.
Hắn cùng huynh trưởng Mộc Phong đều không ưa gì Mộc Hàn Yên. Trong mắt họ, nàng chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, vô dụng. Thường ngày, hai huynh đệ luôn tìm cách châm chọc, hễ có cơ hội liền giăng bẫy, hạ thấp nàng để thỏa mãn sự đắc ý.
Mộc Hàn Yên nheo mắt, ánh nhìn thoáng qua tia sắc bén. Tên tiểu tử Mộc Thành này, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ, vậy mà hắn đã tự mình nhảy ra. Vụ việc Triệu tứ tiểu thư tính kế nàng lần này, chắc chắn không thiếu phần của hắn.
“Mộc Thành.” Mộc Hàn Yên chậm rãi gọi tên hắn, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo khí thế khiến người khác không khỏi cảm thấy áp lực. Cảm giác này chỉ thoáng qua, khiến Mộc Thành ngỡ ngàng, tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.
“Sao cơ?” Mộc Thành nhếch môi, cười lạnh lùng.
“Vệ sĩ ta chọn, dù thế nào cũng mạnh hơn vệ sĩ của ngươi.” Mộc Hàn Yên cười nhạt, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như mũi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng tự tôn của hắn.
Nghe vậy, tiếng cười của Mộc Thành càng lớn hơn, nhưng vì có mặt Việt Phàm Linh nên hắn không dám cười quá lộ liễu.
“Ngươi nói sao? Đám vệ sĩ yếu kém ngươi chọn lại mạnh hơn vệ sĩ của ta? Hàn Yên, từ khi nào ngươi học được cách nói đùa như vậy? Ha, câu đùa này quả thật khiến người ta cười đến đau cả bụng.” Giọng điệu của Mộc Thành đầy vẻ mỉa mai, không chút nể nang, như thể đây đã là thói quen thường ngày của hắn.
“So chiêu thử xem.” Mộc Hàn Yên nhếch môi, ánh mắt điềm nhiên nhìn Mộc Thành, “Thế nào? Để vệ sĩ của ngươi đấu thử với vệ sĩ của ta.”
Mộc Thành vẫn cười, như thể lời đề nghị của Mộc Hàn Yên là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
“Mẫu thân, để bọn họ so chiêu thử một chút, hay là đặt thêm chút phần thưởng? Lấy cây băng tâm thảo năm trăm năm tuổi trong kho và đóa thanh trúc đằng kia, người thấy thế nào?” Mộc Hàn Yên quay đầu nhìn Việt Phàm Linh, nở nụ cười nhẹ, giọng điệu như đang hỏi ý nhưng lại lộ rõ sự quả quyết.
Việt Phàm Linh từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng, không can thiệp vào cuộc đối thoại. Bà muốn Mộc Hàn Yên tự nhận ra rằng hai hộ vệ nàng chọn không đủ năng lực, để bà có thể thay nàng chọn hai người khác tốt hơn. Nhưng lời đề nghị này của Mộc Hàn Yên khiến bà thoáng ngẩn người.
“Mẫu thân, được chứ?” Mộc Hàn Yên tiếp tục nhìn Việt Phàm Linh, ánh mắt kiên định, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng không hề có ý nhượng bộ.
“Hừ! Được thôi, cầu còn không được. Hàn Yên, đừng có mà lát nữa thua rồi lại đến khóc lóc với chủ mẫu đấy.”
Mộc Thành vốn nghĩ rằng Mộc Hàn Yên chỉ buông lời nói đùa, không ngờ nàng lại nghiêm túc đến vậy. Hơn nữa, nàng còn đưa ra cây băng tâm thảo năm trăm năm tuổi làm tiền cược.
Chuyện này đúng là buồn cười! Phụ thân hắn đang tìm cách dùng cây băng tâm thảo để luyện đan, nhằm nâng cao thực lực cho hắn. Nay Mộc Hàn Yên lại tự mình đưa cơ hội đến tận tay hắn, sao hắn có thể bỏ qua? Đúng là kẻ ngốc, buồn ngủ mà có người mang gối đến, ha ha!