Khi Đại Lão Max Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 43

Đệ tử kia mặt tái mét, dưới ánh mắt của mọi người, môi hắn ta run rẩy hồi lâu mới mở miệng: "Là... là trưởng lão gác cổng truyền âm cho ta, bảo ta không được sử dụng Nguyệt Hồn Linh, ta, ta nhất thời không chịu nổi cám dỗ nên nên mới..."

Cố Diệp Phong nhìn về phía trưởng lão gác cổng, trưởng lão gác cổng vẫn bình tĩnh: "Chỉ là lời nói một phía của các ngươi thôi."

Cố Diệp Phong: "..." Đến nước này rồi mà vẫn còn cố cãi à?

Được! So với ông ta đúng không?

Cố Diệp Phong nở một nụ cười: "Nếu trưởng lão cứ khăng khăng cho rằng ta nói bậy, vậy thì, thử xem sao?"

Nói xong cậu giơ cao Nguyệt Hồn Linh trong tay, truyền linh lực vào, lập tức kích hoạt Nguyệt Hồn Linh.

Chưởng môn nhận ra ý đồ của cậu, lập tức mở miệng: "Dừng tay!"

Mặc Linh Nguyệt trợn tròn mắt, đưa tay muốn ngăn cậu lại: "Đừng!!!"

Nhưng đã muộn rồi.

"Leng keng leng keng leng keng--"

Nguyệt Hồn Linh vang lên.

Âm thanh trong trẻo, âm thanh cực kỳ có sức xuyên thấu, như muốn đâm vào linh hồn vậy.

Mặc Linh Nguyệt: "..." Xong rồi.

Tiếng chuông Nguyệt Hồn Linh vừa vang lên, một luồng linh khí không thể ngăn cản lập tức tản ra xung quanh, có năm người có phản ứng cực nhanh.

Chưởng môn, phong chủ Kiếm Phong cùng hai vị trưởng lão nhận ra không ổn, khi tiếng chuông còn chưa vang lên thì lập tức nhảy về phía sau, phong chủ Kiếm Phong còn kéo luôn Hoa Úy đang đứng gần mình nhất lùi về phía sau, chỉ trong chớp mắt, mấy người đã lùi ra rất xa, gần như không nghe thấy tiếng chuông.

Mà Cố Diệp Phong cũng phản ứng rất nhanh, tiếng chuông vừa vang lên tiếng đầu tiên, cậu đã biết có vấn đề rồi nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cậu không thể không giả vờ như không có phản ứng gì, chỉ nhanh chóng nắm lấy tay Mặc Linh Nguyệt, cứng đờ đứng tại chỗ.

Mặc dù sắc mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng Cố Diệp Phong đã hối hận đến xanh cả ruột, bảo mày tay nhanh hơn não! Đó nhưng là pháp bảo cấp tiên khí! Có thể tùy tiện kích hoạt sao?

Nhưng bây giờ hối hận đã muộn rồi.

Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, quảng trường không còn là quảng trường nữa, mà như thể đang ở trong biển lửa địa ngục vậy, một màu đỏ máu, ngay cả bầu trời cũng đỏ, xung quanh không thấy điểm dừng, mà những người khác đã sớm biến mất không thấy đâu.

Cố Diệp Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, khắp nơi đều phun trào thứ giống như dung nham, màu đỏ tươi như muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh, cậu dám chắc đó tuyệt đối không phải dung nham, bởi vì mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, ngay cả người mù cũng ngửi thấy.

Là máu phải không...

Chắc chắn là máu rồi!

Mặc dù cảnh tượng thay đổi trong nháy mắt nhưng Cố Diệp Phong biết, bọn họ vẫn đang ở trên quảng trường, chỉ là rơi vào ảo cảnh, mà ảo cảnh này dường như có thể ảnh hưởng đến cả ngũ quan.

Trong tay Cố Diệp Phong không còn Nguyệt Hồn Linh nữa, cậu nhìn sang Mặc Linh Nguyệt bên cạnh, khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng mở miệng: "Cái này phải giải thế nào?"

Khóe miệng Mặc Linh Nguyệt giật giật, đây nhưng là tiên khí, cậu cũng quá coi trọng hắn rồi, hắn thành thật lắc đầu, trả lời rất dứt khoát: "Không biết."

Mỗi lần Nguyệt Hồn Linh kích hoạt, ảo cảnh đều khác nhau, hơn nữa không phân biệt địch ta, ngay cả chủ nhân của nó cũng không thể khống chế, đây chính là lý do hắn không ký khế ước với Nguyệt Hồn Linh.

Cố Diệp Phong: "..." À, vậy sao.

Cố Diệp Phong vô tội mở miệng: "Vậy, vậy chủ yếu là ảo cảnh gì?"