Mặc Linh Nguyệt cúi người chắp tay nói: "Đệ tử nguyện ý!"
Tiếng nguyện ý này nói ra rất vui vẻ.
Hắn đương nhiên là nguyện ý.
Hai loại tiên khí có công dụng giống nhau sao có thể dễ dàng triệt tiêu như vậy, tuy Nguyệt Hồn Linh là tiên khí nhưng không thể triệt tiêu lực lượng của Thiên Thang, mà là chồng lên nhau, khiến người ta rơi vào ảo cảnh sâu hơn, hắn đương nhiên không thể sử dụng Nguyệt Hồn Linh trên Thiên Thang.
Vì vậy, hắn là một phế vật, nếu không có Cố Diệp Phong thì hắn căn bản không thể lên được.
Có thể trở thành đệ tử nội môn đã là may mắn lắm rồi, sao hắn lại không nguyện ý?
Còn tại sao lại giúp người bên cạnh này...
Trước khi hắn chưa hiểu rõ mục đích của người này thì đương nhiên sẽ không để cậu dễ dàng rời đi.
Chưởng môn vung tay, màn hình tiếp tục chiếu cảnh tượng Thiên Thang.
Lúc này, phần lớn mọi người đã vượt qua được một phần ba, còn một số ít thì sắp đến một nửa.
Cố Diệp Phong cũng đứng bên cạnh xem, xem những người bình thường leo thang như thế nào.
Hiện tại chỉ có một số ít người leo đến một nửa, tất cả đều có vẻ ngoài mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại, thậm chí thấm ướt cả lưng áo, chân như nặng ngàn cân, từng bước đi lên rất khó khăn, đến bước cuối cùng phải nghỉ một lúc rồi mới tiếp tục.
Nhìn kỹ thì thấy không phải đang nghỉ ngơi, từ ánh mắt có thể thấy đối phương có chút mơ hồ, như thể chìm vào suy nghĩ của chính mình.
Cố Diệp Phong: "..." Được rồi.
Trong số ít người đó có một tiểu cô nương đặc biệt nổi bật, bởi vì những người khác đều là nam nhân, chỉ có nàng là nữ nhân.
Tiểu cô nương trông khoảng mười bốn mười lăm tuổi, một thân y phục trắng toát như tiên, rõ ràng không thích hợp để mặc khi leo Thiên Thang nhưng nàng lại như thể không biết trước điều này.
Gió thổi qua, thổi bay ống tay áo của nàng che kín mặt, Thiên Thang vốn đã khó leo lại càng khó leo hơn, khiến nàng trở nên vô cùng khổ sở.
Cố Diệp Phong nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương kia, cậu luôn cảm thấy có chút quen thuộc, cậu cẩn thận lục lại ký ức của nguyên chủ, cuối cùng cũng xác định được, tiểu nữ hài kia hẳn là muội muội của nguyên chủ, muội muội ruột thịt.
Nguyên chủ từ nhỏ đã vào phái Lưu Ngự tu luyện, khi đó muội muội này còn nhỏ nên không có nhiều ấn tượng.
Mấy người đã vượt qua một nửa, dù là áp lực hay sức mạnh của ảo cảnh đều tăng lên đến mức đáng sợ, mặc dù họ cố gắng hết sức để bò về phía trước nhưng cuối cùng đều bất lực mà ngã gục trên Thiên Thang.
Khi ngã xuống những người này liền được truyền tống đến quảng trường.
Chỉ còn một thiếu niên vẫn đang kiên trì, cuối cùng ngã xuống ở vị trí hai phần ba, sáu vị tôn giả đều chú ý đến cậu ta nhiều hơn một chút.
Những đệ tử có thể nhập môn đều đã ở trên quảng trường, chưởng môn vung tay, trên khoảng đất trống của quảng trường lập tức xuất hiện bàn ghế, trên đó còn đặt giấy bút.
Chưởng môn giải thích, giọng nói đầy uy nghiêm: "Lần tuyển chọn này tình hình đặc biệt, cần phải thử thách thêm một lần nữa, hãy viết câu trả lời của các ngươi lên giấy, thời hạn là nửa nén hương."
Những đệ tử khác của phái Lưu Ngự lùi lại để nhường chỗ.
Cố Diệp Phong không lùi lại, cậu cầm tờ giấy trên bàn xem đề bài.
Có vẻ như là một số câu hỏi liên quan đến tu tiên, rất phức tạp, ngay cả đề bài cũng không hiểu.