Khi Đại Lão Max Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 18

[Thằng ngốc này lại làm sao vậy?]

Mặc Linh Nguyệt: "...... "

Ồ, xem ra đọc tâm thuật vẫn còn.

Hắn vui mừng quá sớm rồi.

Mặc Linh Nguyệt nhìn một nam nhân bên cạnh, thử chủ động nghe tiếng lòng của người khác, một giây sau giọng nói xa lạ của người đàn ông truyền đến.

[Mười một! Mười hai! Mười ba! Mười bốn...]

Mặc Linh Nguyệt nhìn những bậc thang nam nhân đã bước qua, vừa vặn là con số hắn ta nói.

Hắn nghĩ trong đầu, không muốn nghe giọng nói của hắn ta nữa, quả nhiên giọng nói biến mất, động tác ôm cổ Cố Diệp Phong của hắn siết chặt lại.

Có lẽ là quá đỗi kinh ngạc, đôi tay vốn vô lực bỗng có chút sức lực.

Cố Diệp Phong không kịp trở tay bị hắn siết chặt thì suýt nữa không thở nổi, vừa ho vừa khó khăn mở miệng: "Khụ khụ! Khụ khụ! Linh Nguyệt... ca ca, ngươi làm sao vậy?"

[Chết tiệt! Hắn phát điên cái gì vậy? Chẳng lẽ là ghen tị với vẻ đẹp trai của lão tử nên muốn bóp chết lão tử sao?]

Mặc Linh Nguyệt: "...... " Cũng không nghĩ như vậy.

Đừng nói là bây giờ toàn thân hắn vô lực, cho dù là thời kỳ đỉnh cao trước khi hắn rơi xuống vực, muốn bóp chết một người có tu vi thâm sâu như vậy thì chỉ có nằm mơ thôi.

Mặc Linh Nguyệt im lặng mấy giây mới mở miệng, giọng nói đầy mất mát và buồn bã: "A Phong, xin lỗi, chỉ là ta nhìn thấy người khác tự mình leo, còn ta chỉ có thể dựa vào ngươi cõng, ta có phải rất vô dụng không?"

Mặc dù Cố Diệp Phong thực sự nghĩ như vậy nhưng đương nhiên cậu không thể nói ra suy nghĩ thật trong lòng, cậu quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Mặc Linh Nguyệt mà cười có chút ngây thơ, giọng điệu khẳng định: "Đương nhiên là không rồi, Linh Nguyệt ca ca không kém bất kỳ ai, chỉ là tạm thời thân thể ngươi không khỏe thôi, đợi ngươi khỏe lại nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc."

Lời này của Cố Diệp Phong không phải là lời nói bừa, hắn là nhân vật chính của thế giới này, trên người có khí vận của thế giới thì có thể phế đến mức nào chứ?

Dù sao hắn cũng đã khiến ý thức Thiên Đạo phải tìm đến cậu, một người ngoài cuộc để cứu giúp.

Mặc Linh Nguyệt cười, nụ cười mang theo vài phần châm chọc, mỗi lần hắn từ dưới vực lên đều khiến mọi người kinh ngạc.

Bởi vì lúc đó hắn đã là một ma tu.

Cố Diệp Phong thấy hắn không đáp lại liền tiếp tục đi.

Tốc độ của cậu không nhanh không chậm, không giống như những người khác càng leo càng chậm, những người xung quanh càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại Cố Diệp Phong cõng Mặc Linh Nguyệt.

Nguyên chủ đi cửa sau vào Lưu Ngự phái, chưa từng trèo lên Thiên Thang, trong đầu cũng không có ký ức về Thiên Thang, Cố Diệp Phong cảm thấy rất kỳ lạ, sao càng trèo càng không có người?

[Chẳng lẽ là ta đến muộn quá rồi? Mọi người đều đã trèo lên rồi?]

Giọng nói nghi hoặc vang lên, Mặc Linh Nguyệt khóe miệng hơi giật giật, Thiên Thang của Lưu Ngự phái nổi tiếng trong tu tiên giới, đệ tử có thể trèo đến một nửa đã được coi là thiên tư thông minh, trèo đến hai phần ba hầu như đều là người là kiệt xuất nhất tu tiên giới đời này.

Mà người trèo hết Thiên Thang, ngàn năm qua, chỉ xuất hiện một người.

Đã rất nhiều năm Lưu Ngự phái không có người có thể trèo đến hai phần ba.

Trèo Thiên Thang không phải yêu cầu đệ tử thật sự trèo lên, mà là các tôn giả sẽ ở quảng trường sẽ quan sát biểu hiện của các đệ tử trên Thiên Thang, sau đó thu nhận những người có thể bồi dưỡng vào môn phái.