Chương 1: Giản Phong là ai?
Thứ Tư là ngày khám bệnh của Tô Thời Thanh, giá khám của anh là 30 tệ là giá của khám chuyên khoa ngoại tim mạch
Bác sĩ phụ tá bấm nút gọi số: “Giản Phong, mời đến phòng khám khoa ngoại số 3.”
Tay Tô Thời Thanh khẽ run, nước nóng vừa rót từ bình giữ nhiệt bắn vài giọt lên mu bàn tay anh.
Không đau.
Anh đặt cốc xuống, lau khô những giọt nước rồi đeo khẩu trang vào.
“Trưởng khoa Tô, cái cậu Giản Phong này thật kỳ lạ. Ba tuần liên tiếp, tuần nào cũng đặt lịch khám với anh, lần nào cũng là người đến đầu tiên, mỗi tuần lại nghe cậu ta kể một bệnh khác nhau. Mà nhìn thì đâu có giống người bị bệnh, tôi thấy cậu ta không phải đến để khám bệnh mà là đến để tìm cớ gây chuyện đúng hơn.” Bác sĩ phụ tá nói nhỏ.
Tiếng gõ cửa vang lên, một khuôn mặt mang theo nụ cười vô tội ló vào qua khe cửa: “Bác sĩ Tô, chào buổi sáng!”
Bác sĩ phụ tá lập tức ngồi sang một bên, đợi Tô Thời Thanh mở máy tính rồi nói với giọng máy móc: “Thẻ khám bệnh.”
Tô Thời Thanh thậm chí chẳng cần nhìn thẻ, tùy ý nhập một dãy số trên bàn phím mở hồ sơ bệnh án của Giản Phong.
“Khó chịu ở đâu?” Tô Thời Thanh nhìn màn hình máy tính, giọng điệu lãnh đạm, đúng chuẩn đối thoại bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân.
“Bác sĩ Tô, em bị mất ngủ, mất ngủ trầm trọng.”
Tô Thời Thanh không thèm nhìn cậu: “Đi đăng ký lại, lên tầng 3 khoa Nội thần kinh.”
Giản Phong vội ôm ngực, làm bộ đau đớn: “Không, không, bác sĩ Tô, em còn bị tức ngực, khó thở nữa!”
Tô Thời Thanh lướt qua hồ sơ khám bệnh của những lần khám trước, lần đầu tiên cậu kêu tức ngực, lần thứ hai kêu đau đầu. Cả hai lần anh đều yêu cầu làm điện tâm đồ và siêu âm màu, nhưng cậu không hề nộp viện phí, giấy xét nghiệm vẫn còn để ở đó.
Tô Thời Thanh tiếp tục kê đơn như bình thường: “Đi chụp X-quang ngực, thanh toán ở tầng 1, làm kiểm tra ở tầng 6.”
Giản Phong gật đầu, khi đưa tay nhận lại thẻ khám bệnh, cậu đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Chân anh còn bôi thuốc à?”
Bác sĩ phụ tá nhìn trưởng khoa Tô, rồi quay sang nhìn bệnh nhân, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Tô Thời Thanh bấm nút gọi số bệnh nhân tiếp theo. Người thứ hai đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, buộc Giản Phong phải đứng dậy rời đi.
-----------------
Buổi trưa, bác sĩ phụ tá ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện, hôm nay đến sớm nên không đông người lắm. Ở bàn bên cạnh, mấy y tá đang tán gẫu, một y tá lớn tuổi hơn nói: “Cậu trai cao ráo sáng nay là Giản Phong đúng không?”
Một người khác tiếp lời: “Đúng rồi, mặt không thay đổi nhiều, nhìn phát nhận ra ngay. Đẹp trai như minh tinh ấy, giờ ăn mặc chững chạc hẳn.”
“Ê, mọi người đoán cậu ta đến đây làm gì?”
“Đến bệnh viện thì còn làm gì nữa, chẳng lẽ đến xem concert hả? Đương nhiên là để khám bệnh.”
Một cô y tá lớn tuổi hơn hạ giọng: “Để tôi kể cho, nghe nói cậu ta đặt lịch khám với bác sĩ Tô đấy.”
“Ôi, thật á? Nếu là tôi, chắc cả đời chẳng dám gặp mặt bác sĩ Tô nữa.”
Cô y tá trẻ bên cạnh ngơ ngác: “Chị, Giản Phong là ai thế?”
“À, em mới vào viện năm ngoái, chắc không biết. Cái cậu Giản Phong ấy …”
Bác sĩ phụ tá - Lý Thành Trạch nghe loáng thoáng, chợt nghĩ đến bệnh nhân đầu tiên sáng nay, liền nhanh chóng chen vào bàn y tá, hỏi: “Chị, cái cậu Giản Phong mà các chị nói có phải quen trưởng khoa Tô từ trước không?”
“Thôi thôi, bận rồi, giải tán thôi.” Y tá lớn tuổi nói xong, cả nhóm liền đứng dậy bê khay rời đi.
Chỉ còn lại Lý Thành Trạch lẩm bẩm: “Khoa điều dưỡng các cô đúng là bận ghê, lần nào cũng bận đến mức không muốn để ý đến tôi.”
Lý Thành Trạch mới được điều đến bệnh viện Nhân dân số 1 trước Tết, vẫn chưa hòa nhập hết với mọi người. Chỉ là thường ngày nghe mấy cô y tá nói chuyện phiếm nên cũng biết được một chút thông tin về trưởng khoa Tô. Trưởng khoa Tô còn trẻ mà đã là một huyền thoại trong bệnh viện. Anh từng nhận được giải thưởng “Bác sĩ ưu tú cấp tỉnh và thành phố”, phòng làm việc treo đầy cờ lưu niệm của bệnh nhân, toàn những lời ca tụng như “Thần dao” “Hoa Đà thời nay”, là tấm gương cho rất nhiều bác sĩ trẻ.
Bác sĩ Tô mới được thăng chức trưởng khoa vào cuối năm ngoái, nghe nói chuyện này có liên quan đến phó viện trưởng trước đây. Năm ngoái, vị phó viện trưởng này bị mời đi “uống trà dài hạn”, ngay sau đó trưởng khoa ngoại đã lập tức viết đơn đề bạt, và bác sĩ Tô chính thức lên chức phó trưởng khoa. Từ đó, mọi người quen miệng gọi anh là trưởng khoa Tô.
-----------------
Buổi chiều không có ca phẫu thuật nào, Tô Thời Thanh hiếm hoi được tan làm sớm. Khi vừa tới bãi đỗ xe, từ xa đã thấy có người đứng tựa vào xe mình. Tô Thời Thanh bấm nút mở khóa, người kia ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy anh liền nở nụ cười rạng rỡ: “Em đợi anh lâu lắm rồi.”
Tô Thời Thanh siết chặt nắm tay theo bản năng, sau đó làm động tác mời người kia tránh đường. Giản Phong đứng tránh sang một bên nhường chỗ, nhưng ngay khi anh mở cửa xe, Giản Phong lại đưa tay đè lên đóng cửa lại.
“Xin lỗi” Giản Phong nói, “Anh, có thể nghe em nói vài câu được không?”
Tô Thời Thanh, người như tên, lạnh lùng, trên mặt không chút cảm xúc:
“Phiền cậu tránh ra.”
Hai người đối diện nhau vài giây. Giản Phong nhìn anh bằng ánh mắt đầy tủi thân cuối cùng đành buông tay, đứng lùi lại nhìn chiếc xe của Tô Thời Thanh rời đi.
Tô Thời Thanh nhấn mạnh chân ga. Bác bảo vệ đứng gần đó tự nói với mình: “Đó là xe bác sĩ Tô thì phải, bình thường cậu ấy lái xe rất chậm mà, sao hôm nay lại phóng như tên lửa vậy!”
Đi tới đường lớn, Tô Thời Thanh giảm tốc độ, tim anh chợt nhói đau. Ánh mắt anh vẫn hướng về phía trước, nhưng khuôn mặt lạnh lùng phản chiếu trong gương chiếu hậu lại chất chứa vẻ mất mát.
Ba giờ sáng, Tô Thời Thanh nằm trên giường mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không sao ngủ được, anh ngồi dậy, lục trong tủ thuốc tìm thuốc an thần Alprazolam. Cái tủ thuốc đã lâu không được động đến bị anh lục tung cả lên. Là một bác sĩ, anh hiểu rõ không nên phụ thuộc vào thuốc, nhưng hôm nay thì không được, nếu không uống thuốc thì đến sáng sẽ không thể vào phòng mổ.
Cùng lúc đó, Giản Phong cũng không ngủ được, cậu ngồi ở ban công đón gió đêm, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn và sự giày vò của nỗi nhớ. Cậu sắp quên mất cảm giác được Tô Thời Thanh ôm là như thế nào rồi. Đã quá lâu rồi, lâu đến mức chút hơi ấm còn sót lại cũng bị nỗi nhớ cào xé đến biến mất.
Tô Thời Thanh hôm nay lại không cười, có lẽ anh ấy không còn biết cười nữa.*
*: (今天的苏时清又没有笑,可能他不会笑了.) Toiiii cũng ko biết dịch câu này sao cho hợp với ngữ cảnh nữa….
Trong phòng khách, chiếc TV vẫn đang phát một bộ phim dài tập. Nhưng Giản Phong không chú ý đến nội dung, cậu chưa bao giờ để tâm đến những thứ này. Chỉ là cậu sợ cô đơn, thích trong nhà có âm thanh. Những năm qua thứ bầu bạn với cậu nhiều nhất chỉ có tiếng của chiếc TV.
Tiếng còi xe cấp cứu 120 từ TV vang lên, Giản Phong vội bịt tai lại, chờ đến khi tiếng còi biến mất mới buông tay xuống, thở phào một hơi.
Cậu không thể nghe nổi âm thanh ấy. Mỗi lần nghe thấy, trái tim cậu lại bị cắn rứt bởi cảm giác tội lỗi.
Giản Phong đứng dậy lấy một chai rượu ngoại 42 độ.
Sau khi uống cạn nửa chai, cả căn phòng bắt đầu quay cuồng. Trong cơn choáng váng, Giản Phong như nhìn thấy cảnh tượng lần cuối cùng họ gặp nhau…
“Tô Thời Thanh, chúng ta đua motor đi, nếu anh thắng em, chúng ta sẽ không chia tay.”
“Được.”
Giản Phong vốn đã tính sẽ nhường anh, chỉ là muốn tìm cho mình một cái cớ để xuống nước. Cậu không hề có ý định thực sự thi đấu với Tô Thời Thanh. Cậu là một tay đua motor chuyên nghiệp đã được huấn luyện bài bản, còn Tô Thời Thanh chỉ là một người mới học.
Nhưng Tô Thời Thanh thật sự muốn thắng, anh điên cuồng vặn ga hết cỡ khiến Giản Phong bắt đầu sợ hãi. Cậu không dám bám quá sát, chỉ biết hét lớn gọi tên Tô Thời Thanh trong gió, nói với anh rằng anh đã thắng rồi, nhưng Tô Thời Thanh không nghe thấy.
Anh lao đến đích với tốc độ quá nhanh không thể phanh lại kịp, cả người và chiếc xe cùng đâm thẳng vào sườn núi bên đường.
Trên xe cứu thương, chân anh toàn là máu, Giản Phong khóc đến toàn thân run rẩy, vừa khóc vừa nói: “Em sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện chia tay nữa, chúng ta không chia tay, em luôn yêu anh mà”.
Tô Thời Thanh đau đến toát mồ hôi, anh nhìn Giản Phong, giúp cậu lau đi những giọt nước mắt trên mặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy tàn nhẫn: “Giản Phong, chúng ta chia tay đi.”
--------------------
Sáu giờ sáng, chuông báo thức vang lên, Tô Thời Thanh mở mắt, cũng may là anh vẫn có thể dậy được.
Vừa xuống dưới tầng, từ xa anh đã nhìn thấy bên cạnh xe mình có một chiếc xe khác đang đậu, là chiếc Audi đen bình thường, nhưng điểm đáng chú ý là người đứng bên cạnh xe - Giản Phong.
Tóc Giản Phong rối bù, cậu mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần dài đen, tay cầm theo hộp đựng thức ăn. Vừa thấy Tô Thời Thanh đi ra liền lập tức đứng thẳng người bước tới: “Anh, em mang bữa sáng cho anh.”
Tô Thời Thanh đi thẳng qua người cậu, gật đầu chào một cách lịch sự nhưng xa cách: “Cảm ơn, bác sĩ không được nhận bất kỳ thứ gì của bệnh nhân dù chỉ là một cái kim, một hạt gạo hay một giọt nước.”
“Tô Thời Thanh” Giản Phong gọi với theo sau lưng anh: “Hai năm trước em đã biết mình sai rồi, em hối hận rồi, nhưng em không dám đến tìm anh. Anh nói đúng, anh không có nghĩa vụ phải chờ đợi em trưởng thành. Hai năm qua, em đã cố gắng sửa những thói quen xấu trước đây chỉ để hiện tại có thể đứng trước mặt anh ở một phiên bản tốt hơn. Tô Thời Thanh, anh có thể quay lại nhìn em một lần được không?”
Tô Thời Thanh đóng cửa xe, thắt dây an toàn, khởi động xe rời khỏi tầm mắt của Giản Phong.
Mắt Giản Phong nhòe đi, cậu tự nói một mình: “Thực ra em có rất nhiều cách để tiếp cận anh, em có thể tự tử, hoặc làm mình bị thương trong một vụ tai nạn, như vậy em có thể gặp anh ở bệnh viện mỗi ngày. Nhưng như vậy quá trẻ con, anh không thích, em sẽ không làm đâu. Tô Thời Thanh, em rốt cuộc phải làm thế nào anh mới chịu quay đầu nhìn em một lần…”
Cả sáng Tô Thời Thanh bận rộn với hai ca phẫu thuật, khi xuống bàn mổ cơ thể anh gần như kiệt sức. Y tá trực ca vội rót cho anh một cốc nước đường glucose “Trưởng khoa, anh ổn không? Có cần nghỉ ngơi một lát không? Hau để trưởng khoa cũ giúp anh ca phẫu thuật tiếp theo nhé, sắc mặt anh hiện tại không ổn lắm.”
“Không cần đâu” Tô Thời Thanh uống cạn cốc nước đường glucose, cởi bộ đồ bảo hộ ra, áo bên trong ướt sũng đến mức có thể vắt ra nước “Sức khỏe trưởng khoa cũ không tốt, tôi nghỉ mười phút, chuẩn bị xong thì gọi tôi.”
Y tá để một bộ quần áo khô bên cạnh cho anh, thở dài một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc.
Đến khi tan ca, anh mới biết hôm nay là Tết Trung Thu. Bệnh viện phát cho mỗi người hai cái bánh trung thu đóng gói riêng. Lý Thành Trạch để lại cho Tô Thời Thanh hai cái, sau đó lấy từ trong túi ra hai cái nữa, ra vẻ thần bí nói: “Trưởng khoa, nhìn này, bánh trung thu da tuyết, mấy đứa nhỏ trong phòng bệnh nhất quyết đòi nhét cho em, em như vậy chắc không tính là nhận hối lộ đâu ha, em có quà đáp lễ rồi, cho tụi nhóc hai cây kẹo mυ'ŧ. Em còn chưa ăn bánh trung thu da tuyết bao giờ nên cho anh một cái này!”
Tô Thời Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trung thu da tuyết màu hồng mềm mềm kia một lát, “Cậu ăn hết đi, tôi không thích đồ ngọt.”
“Trưởng khoa, hôm nay là Trung Thu mà, anh không ăn lấy một cái sao? Ăn cho có không khí chứ!”
Tô Thời Thanh xua tay, cảm thấy một trận choáng váng nữa ập đến.
Lại một mùa Trung Thu nữa, Tô Thời Thanh từ bệnh viện đi ra, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, to và tròn, năm nào cũng vậy.
Còn chưa đến bãi đỗ xe, anh lại chạm mặt Giản Phong lần thứ hai trong ngày. Giản Phong không nói gì, đưa hộp bánh trong tay cho anh, cố chấp nhét vào tay anh. Tô Thời Thanh nhận lấy rồi đi đến bên thùng rác, mở hộp đổ bánh trung thu cùng với đá lạnh trong hộp vào thùng rác trước mặt cậu.
“Đây là bánh trung thu da tuyết em tự làm, không ngọt lắm đâu.” Giản Phong ngồi xổm xuống bên cạnh thùng rác nhặt bánh lên, mở bao bì và cho vào miệng, “Em ăn cho anh xem, thật sự không ngọt, cũng không cứng…”
Tất cả sự kiên cường và nhẫn nại của Tô Thời Thanh trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn. Anh giật lấy chiếc bánh trung thu trong tay Giản Phong, tay run rẩy không kiểm soát. “Giản Phong, cậu đừng có điên nữa, cũng đừng đến làm phiền tôi. Cậu muốn hủy hoại bản thân thế nào tùy cậu, chỉ cần đừng để tôi phải nhìn thấy.”
Giản Phong ngồi bệt xuống đất, kéo ống quần lên, chỉ vào hình xăm trên chân mình: “Anh còn nhớ cái này không?”
Ở đó, vốn dĩ là một vết sẹo dài, bây giờ vết sẹo đã bị che phủ bởi hình xăm - một đường sóng điện tâm đồ khớp với vết sẹo.
“Đây là tần số nhịp tim của em khi em yêu anh.” Giản Phong chỉ vào hình xăm đường sóng điện tâm đồ trên chân và nói.
Tô Thời Thanh đối diện với ánh mắt của Giản Phong, trong mắt cậu không có ánh trăng, chỉ có Tô Thời Thanh.
Giá như thời gian có thể quay trở lại…