Nhưng Tịnh Cận trước mặt cô lại nhíu mày chặt hơn, ánh mắt dán chặt vào cô, nhưng dường như đang xuyên qua gương mặt này để nhìn về một người khác.
Cảm giác chột dạ lướt qua lòng Khương Chi Chi, cô vô thức mím môi, rồi giả vờ đau lòng tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu tớ thực sự muốn làm gì cậu, chẳng lẽ trước đây tớ không có đủ cơ hội sao?"
"Nếu tớ đã không làm gì trước đây, tại sao phải đợi đến hôm nay mới ra tay?"
"Tại sao tớ lại hạ thuốc cậu, rồi nhét cậu vào tủ quần áo, sau đó quay ra hành hạ tình địch của cậu?"
"Tịnh Cận, cậu thông minh từ nhỏ đến giờ, làm sao cậu không đoán ra được chứ?"
Khóe môi Khương Chi Chi khẽ hiện lên nụ cười nhạt, hàng mi dài rũ xuống, che đi tia sáng trong mắt.
"Tớ biết, là cậu ghét tớ rồi. Nên dù tớ làm gì cũng là sai, nói gì cũng thành ngụy biện…"
"Nhưng, tất cả những việc tớ làm đều là vì cậu."
"Tớ biết cậu thích Kiều Nhan, nên tớ mới muốn tạo cơ hội để hai người có thời gian bên nhau, cũng muốn giúp cậu loại bỏ tình địch, khiến Kiều Nhan ghét họ."
Trong khóe mắt cô, cơ bắp trên cánh tay người đàn ông đột nhiên căng lên.
Khương Chi Chi mím môi, từng chút một ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn.
Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi mắt xanh thẳm ấy khóa chặt lấy cô.
Cảm xúc mãnh liệt như ngọn lửa cháy rực trong đáy mắt hắn, trộn lẫn giữa nghi ngờ và kinh ngạc.
Hắn căng thẳng đến mức hơi thở cũng khựng lại.
Phản ứng này khác hoàn toàn với những gì Khương Chi Chi tưởng tượng.
Thậm chí, có một điều gì đó rất không đúng.
Nhưng cô không nghĩ sâu thêm, chỉ cụp hàng mi xuống, giọng nói khẽ như gió thoảng:
"Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, Tịnh Cận."
"Chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên."
"Cậu rất đặc biệt với tớ. Trên thế giới này, không có chàng trai nào quan trọng hơn cậu cả."
"Tớ thực sự rất trân trọng tình bạn của chúng ta. Tớ không muốn đánh mất tình bạn và những ký ức đẹp đẽ ấy."
"Nhưng tớ thật sự rất tệ, ngay cả việc giúp cậu cũng không làm được, ngược lại còn khiến cậu tức giận hơn."
"Có lẽ, một người vô dụng và ích kỷ như tớ vốn dĩ không xứng đáng làm bạn với cậu…"
"Từ giờ tớ sẽ tránh xa cậu, không bao giờ tự cho mình thông minh để rồi làm hỏng việc nữa, cũng sẽ không khiến cậu giận thêm lần nào."
Những mảnh ký ức của nguyên chủ lướt qua trong đầu, từng lời thốt ra từ đầu lưỡi không chút do dự, quen thuộc đến mức chẳng cần luyện tập, như thể phát ra từ tận đáy lòng.
"Nhưng tớ sẽ mãi mãi nhớ đến cậu của nhiều năm trước...”
“Cậu nhường hết đồ chơi cho tớ, cậu từng vì tớ mà đánh nhau với mấy đàn anh lớp lớn, cậu luôn đứng trước tớ mỗi khi gặp nguy hiểm…"