Lâu dần, gần như không có người đồng trang lứa nào muốn mời Sở Thiên Tuyết đi cùng nữa.
Ngay cả Nhan Chiếu Ảnh, khi đối mặt với Sở Thiên Tuyết cũng thường xuyên không nói nên lời, huống chi là một đóa sen trắng như Hà Kiều.
Từ giây phút Sở Thiên Tuyết nghe thấy cuộc đối thoại của họ, Hà Kiều đã định sẵn sẽ phải đối mặt với đối thủ lớn nhất trong cuộc đời làm sen trắng của mình.
Quả nhiên, Hà Kiều có chút khó xử nhìn Sở Thiên Tuyết, giống như hoàn toàn không ngờ tới Sở Thiên Tuyết lại làm ra chuyện như vậy.
Thấy Sở Thiên Tuyết nghiêm túc, kiên nhẫn và chân thành chờ đợi "lời giải thích" của mình, trên mặt Hà Kiều thậm chí còn thoáng hiện lên một tia hối hận, dường như rất hối hận vì đã lỡ miệng nói nhiều như vậy.
Hai người im lặng đối mặt một lát, Hà Kiều chịu thua, đành phải gắng gượng nói: "Ừm, Nhan tiểu thư xuất thân cao quý, thấy tôi và cô ấy giống nhau nên nhất thời tức giận cũng là chuyện bình thường. Nhưng Nhan gia có tiền có thế..."
Nói đến đây, Hà Kiều kịp thời dừng lại, sợ hãi liếc nhìn Nhan Chiếu Ảnh, không nói gì, nhưng lại như đã nói tất cả, đầy ẩn ý.
Sở Thiên Tuyết "Ồ" một tiếng, hỏi: "Rồi sao nữa?"
Rồi sao nữa?
Hà Kiều sững người.
Sao Nhan Chiếu Ảnh và Sở Thiên Tuyết đều không đi theo lẽ thường vậy, cả hai đều giống như không hiểu cô ấy đang nói gì, lại còn hỏi ngược lại một câu rồi sao nữa.
Hai người này thông đồng với nhau rồi đúng không!
Trong phòng ký túc xá nhất thời rơi vào một bầu không khí yên tĩnh đến quái dị.
Sở Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn Hà Kiều, kiên nhẫn chờ đợi.
Hà Kiều nhìn vào mắt cô ấy, cảm thấy trên trán mình lấm tấm mồ hôi.
Diễn biến của sự việc hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô, Hà Kiều hoàn toàn không lường trước được tình huống này, càng không biết phải ứng phó ra sao.
Dưới sự áp bức của Sở Thiên Tuyết, cô nhất thời hoảng loạn, không nói nên lời.
Sở Thiên Tuyết cứ như vậy nhìn Hà Kiều một phút, mới bình thản nói: "Nếu không có gì để nói thêm, vậy thì cô xin lỗi là được rồi, còn chuyện gì nữa không?"
Hà Kiều há miệng: "Không phải..."
"Không phải cái gì, cô còn muốn nói gì, cứ nói thẳng." Trên mặt Sở Thiên Tuyết lộ ra một tia nghi hoặc, giống như không hiểu Hà Kiều rốt cuộc muốn làm gì: “Nếu không có chuyện gì khác, xin đừng làm phiền chúng tôi, tôi và Nhan Chiếu Ảnh còn có việc."
Hà Kiều giật giật khóe miệng, trong lòng dâng lên một cảm giác thất bại như đàn gảy tai trâu bị trâu húc ngược lại, vừa tức giận vừa suy sụp.
Sở Thiên Tuyết trông có vẻ lạnh lùng, thanh cao, ngoài lạnh trong nóng, sao cách nói chuyện lại cứng nhắc như vậy!
Chẳng trách cô ấy lại là nhân vật khó chinh phục nhất trong truyện.
Hà Kiều không nói một lời, Sở Thiên Tuyết cũng không thèm nhìn Hà Kiều, quả nhiên kéo Nhan Chiếu Ảnh ra khỏi ký túc xá.
Khu ký túc xá nữ Alpha nằm ngay cạnh một sân vận động, Sở Thiên Tuyết kéo Nhan Chiếu Ảnh đi thẳng đến sân vận động, đến chỗ ít người hơn, mới nhíu mày hỏi: "Cậu và người vừa rồi..."
Nhan Chiếu Ảnh tốt bụng bổ sung: "Người giống tôi đó tên là Hà Kiều."
"Cậu và Hà Kiều có chuyện gì? Cô ta là con riêng của Nhan thúc ở bên ngoài sao?"
Nhan Chiếu Ảnh cười như không cười liếc nhìn Sở Thiên Tuyết.
Sở Thiên Tuyết quả nhiên đã nhìn ra vấn đề của Hà Kiều, cố ý chọc tức cô ta, người này nhìn có vẻ không hiểu chuyện đời, nhưng bụng dạ lại toàn là nước đυ.c.