Tính tình vừa thối vừa cứng đầu, lại còn bướng bỉnh ngang ngược.
Chẳng trách kiếp trước, các Alpha đồng trang lứa lần lượt kết hôn sinh con, trong số các Alpha ưu tú nhất, Sở Thiên Tuyết lại chẳng có nổi một đối tượng mập mờ, cô đơn lẻ bóng một mình.
Sở Thiên Tuyết khó hiểu hỏi: "Nửa tháng trước chúng ta mới gặp nhau, lúc đó Lâm Hàn Lộ cũng ở đó."
Nhan Chiếu Ảnh nói: "Sao tôi lại có cảm giác như chúng ta đã một hai năm không gặp nhau rồi ấy."
"Cậu nói nhảm gì vậy.” Sở Thiên Tuyết không khách khí phản bác, liếc Nhan Chiếu Ảnh một cái: “Cậu và người bên cạnh cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, cũng giống như cô ta nói thôi."
Hà Kiều đứng bên cạnh lắng nghe, trên mặt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trong nguyên tác, hình như không có đoạn Sở Thiên Tuyết và Lâm Hàn Lộ gặp nhau.
Nhưng bây giờ cô ấy đã làm đảo lộn cốt truyện rất nhiều, xảy ra thay đổi cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không đi quá xa là được.
Hà Kiều đè nén sự bất an trong lòng, giọng nói yếu ớt tiếp lời Nhan Chiếu Ảnh: "Nhan tiểu thư, xin lỗi, chị đừng giận em..."
Hà Kiều nói chuyện với Nhan Chiếu Ảnh, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Sở Thiên Tuyết, vô cùng nhiệt tình.
Sở Thiên Tuyết dường như cuối cùng cũng chú ý đến Hà Kiều, nhẹ nhàng liếc cô ta một cái, sau khi nhìn thấy khuôn mặt gần như giống hệt Nhan Chiếu Ảnh của Hà Kiều, vẻ mặt bình thản của Sở Thiên Tuyết lập tức thay đổi.
Cô ấy vẫn luôn nhìn Nhan Chiếu Ảnh, không hề để ý đến ngoại hình của Hà Kiều, giờ phát hiện ra chuyện này, gần như không thể che giấu được sự kinh ngạc.
Hà Kiều và Nhan Chiếu Ảnh, một người đứng một người ngồi, một người thần thái lười biếng kiêu ngạo, một người tủi thân rụt rè, hai khuôn mặt giống nhau đến bảy phần nhưng biểu cảm hoàn toàn trái ngược, tạo ra một sự tương phản mạnh mẽ về thị giác.
Sở Thiên Tuyết nhìn Nhan Chiếu Ảnh và Hà Kiều với vẻ mặt cổ quái, muốn nói lại thôi: "Hai người... hai người?"
Nhan Chiếu Ảnh nhún vai: "Tôi cũng không biết tại sao lại giống nhau đến vậy, nói thật, nhìn thấy khuôn mặt của tôi mà lại có biểu cảm này, có chút buồn nôn đấy."
Hà Kiều ở bên cạnh nói: "Nhan tiểu thư vì chuyện này mà có chút hiểu lầm với tôi, tôi có thể giải thích, đều là lỗi của tôi."
Sở Thiên Tuyết nói: "Vậy cô giải thích đi."
Hà Kiều há miệng, khó hiểu hỏi: "Gì cơ?"
"Giải thích đi." Ánh mắt Sở Thiên Tuyết lóe lên, nghiêm túc hỏi: “Không phải cô muốn giải thích sao? Từ lúc tôi bước vào đã nghe cô nói Nhan Chiếu Ảnh đừng giận cô, rồi lại nói giận cũng không sao cả, đều tại cô, nhưng vẫn chưa hề giải thích."
Sở Thiên Tuyết cực kỳ chân thành nói: "Bây giờ cô giải thích đi, nói đi."
Nhan Chiếu Ảnh nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười bị đè nén, cô bạn cùng phòng đã trốn trên giường từ lâu hình như không nhịn được nữa, lại cười thêm hai tiếng rồi mới im lặng.
Cô ấy cười xong còn thò đầu ra nói: "Tôi đang lướt video, làm phiền mọi người rồi, mọi người cứ nói chuyện đi, đừng để ý đến tôi."
Nhan Chiếu Ảnh cũng không nhịn được cười, mím môi, cố gắng nhịn cười đến mức rất vất vả.
Ngay từ khi nghe thấy giọng nói của Sở Thiên Tuyết, Nhan Chiếu Ảnh đã biết, mình không cần phải đích thân đối phó với Hà Kiều.
Sở Thiên Tuyết không chỉ có tính cách bướng bỉnh, mà lời nói và hành động cũng cực kỳ cứng rắn, khi các con nhà hào môn giao tiếp với nhau, bất kể là ai, tất cả đều bị cô ấy làm cho cứng họng không nói nên lời.