Lúc bấy giờ, khi hoàng đế còn là vương gia, cuộc tranh đoạt ngôi vị vô cùng kịch liệt. Trong đó, Anh Quốc Công chính là một trong những người ủng hộ quan trọng nhất.
Nguyên phối mất đi, tất nhiên Anh Quốc Công phủ không cam lòng để vị trí hoàng hậu rơi vào tay một thế lực khác. Vì thế, họ lập tức đưa đích thứ nữ vào cung, trở thành tân hoàng hậu.
Vừa khéo, vị thứ nữ này từ nhỏ từng bị ngã xuống nước, tổn thương thân thể, khó mà mang thai. Đưa nàng vào cung, một mặt có thể danh chính ngôn thuận nuôi nấng con trai trưởng của tỷ tỷ mình, mặt khác đứa bé cũng có người nhà chăm sóc. Quả thực là một công đôi việc.
Quả nhiên, nhiều năm trôi qua, thân thể Hoàng hậu vẫn luôn yếu nhược, mãi không có tin tức mang thai.
Cho đến tận bây giờ.
Xảo Vân khẳng định: “Tin tức chính xác không sai, lúc này e rằng trong cung đã truyền khắp rồi.”
Liễu Hạm Vãn bước đi vài vòng trong phòng, rồi khẽ cười: “Hoàng hậu giấu kỹ thật, mang thai ba tháng rồi mới để lộ tin tức.” Dứt lời, nàng nhếch môi cười nhạt. “Nhưng đối với chúng ta mà nói, đây lại là chuyện tốt.”
Nếu Hoàng hậu sinh con, đứa trẻ đó sẽ là con vợ cả, địa vị đương nhiên khác biệt hoàn toàn.
Tuy Hoàng hậu hiện tại đang nuôi nấng thái tử, nhưng thể trạng thái tử yếu nhược, ai biết có thể sống được bao lâu?
Hơn nữa, dù sao thái tử cũng không phải con ruột của nàng. Xem ra, thế cục hậu cung sắp có biến động lớn.
Nhưng những chuyện đó quá xa vời, Liễu Hạm Vãn cũng chẳng muốn dính líu đến tranh đoạt ngôi vị hay những chuyện lớn lao như vậy. Nàng vốn chỉ là một cung nữ xuất thân thấp kém, không có gia thế chống lưng. Điều nàng quan tâm nhất bây giờ chính là bảo vệ đứa bé trong bụng, để nó bình an chào đời.
Nhưng nghĩ đến đây, nàng lại không khỏi lo lắng. Với địa vị hiện tại của mình, nàng không thể tự mình nuôi nấng hài tử.
Liễu Hạm Vãn khẽ thở dài.
Xảo Vân hầu hạ nàng đã lâu, tất nhiên hiểu rõ nỗi lòng chủ tử. Thấy vậy, nàng liền trấn an: “Chủ tử đừng quá lo lắng, Hoàng thượng vẫn rất sủng ái ngài. Với dung mạo của chủ tử, sớm muộn gì cũng có thể lên đến tần vị.”
Những lời này cũng không phải nói suông. Hoàng đế thực sự rất yêu thích Liễu Hạm Vãn.
Nói về nhan sắc, nàng tuy chưa thể đứng đầu hậu cung, nhưng chắc chắn nằm trong số những mỹ nhân nổi bật nhất. Chỉ là thời điểm nàng tiến cung khá đặc biệt—trong cung lúc đó có nhiều phi tần mang thai, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào những nữ nhân kia. Nếu không, e rằng khi nàng xuất hiện đã trở thành tâm điểm tranh đấu của cả hậu cung rồi.
Nghe Xảo Vân khuyên nhủ, Liễu Hạm Vãn cũng không khá hơn là bao. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, ánh mắt dịu dàng tựa nước, như thể có thể nhìn thấu sinh mệnh bé nhỏ đang dần thành hình bên trong. Giọng nàng khẽ khàng:
“Tần vị thế nào ta không quan tâm. Điều ta lo lắng là không thể tự mình chăm sóc con. Không biết Hoàng thượng sẽ giao đứa bé cho ai nuôi nấng. Liệu người đó có thật lòng yêu thương nó hay không? Hài tử không phải chỉ cần sinh ra là xong, quan trọng là có thể nuôi lớn hay không.”
Nhưng liệu những người khác có xem sự an nguy của con mình là chuyện lớn mà bảo vệ hay không? Hậu cung vốn chẳng phải nơi yên bình, hòa thuận.
Từ khi mang thai, Liễu Hạm Vãn luôn trăn trở về điều này. Nàng rất sợ con mình không thể lớn lên an toàn.
Nhưng nàng càng nghĩ, càng hiểu rõ một điều—chuyện này căn bản không nằm trong tầm kiểm soát của nàng. Hoàng đế quả thực sủng ái nàng đôi phần, nhưng chỉ vì nàng trẻ trung, dung mạo kiều diễm, lại biết cách lấy lòng. Vị trí của nàng chỉ mới dừng ở tuyển hầu, giữa hàng tần vị còn kém ba bậc: ngự nữ, thường tại và quý nhân. Hơn nữa, hoàng đế cũng chưa đến mức quá sủng ái mà có thể thăng nàng liền bốn cấp lên tần vị.