“Súng gì?” Nàng bắt đầu giả ngu, nếu đến khẩu súng cũng giao ra thì ngay cả vũ khí tự vệ nàng cũng không có để phòng thân nữa.
Mộ Ảnh Quân cũng không rảnh nói nhảm với nàng, mở ra rương đồ của nàng bắt đầu một phen tìm loạn. Kiều San cũng không ngăn cản, bây giờ nàng rất đói bụng, thân thể này rất yếu đuối, không có khí lực để tranh cãi gì cả. Lại nói hắn cao lớn cường tráng như thế, nàng cũng không làm gì nổi hắn.
Nghĩ vậy nàng liền ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn trước mắt liền bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Mộ Ảnh Quân không tìm được, nghĩ đến quỷ nha đầu này tâm tư sâu kín như vậy hẳn là sẽ không giấu ở nơi lộ liễu thế này. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy nàng đang khoan khoái nhét thức ăn vào miệng, khẽ híp mí cất lời: “Mộ gia không cho phép nữ quyến mang súng bên người, nếu như bị cha ta lục soát được, cô e rằng sẽ phải chịu khổ đấy.”
Hoắc Kiều San cũng không phải người dễ dàng bị dọa sợ như vậy, nàng sẽ không vì mấy lời nói của hắn mà dè chừng lại, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho vào miệng, dạ dày lúc này cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên nói: “Mộ thiếu gia, ngài không đói bụng sao? Hay là ăn một chút gì đi.”
“Cô không phải là cho rằng bản thân đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ của tôi nên mới vô tư như vậy đi?” Hắn cầm lấy chiếc đũa trên tay nàng, trầm giọng nói ra một câu.
Hoắc Kiều San lúc này cũng không muốn che giấu, nàng giả vờ nhiều năm như vậy đều đã cảm thấy mệt rồi! Lúc này nàng cũng không biết rõ mục đích của hắn là cái gì, cười lạnh một tiếng nói: “Mộ thiếu gia, ngài không phải là cãi nhau với phụ thân đến tức giận rồi muốn tới đây đổ lên đầu một cô gái yếu đuối như tôi chứ? Nếu là như vậy, ngài thật đúng là uổng làm nam tử hán.”
“Miệng nhỏ của cô ngược lại rất lanh lợi.”
Mộ Ảnh Quân vừa rồi đúng thật là có cùng phụ thân cãi nhau ầm ĩ một trận, sau đó mới kìm nén một bụng tức giận tiến vào.
“Mộ thiếu, tôi thực sự rất đói, có thể cho tôi ăn no trước rồi nói sau không?” Kiều San không muốn cùng hắn tranh cãi hỏi.
Mộ Ảnh Quân buông tay nàng ra, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không có khả năng cưới nữ nhân này.
Kiều San không để ý hắn tiếp tục nhìn nàng, thong thả ung dung tiếp tục động đũa, ăn chậm nhai kỹ nuốt cơm, ngược lại lại rất có phong thái của tiểu thư khuê các.
“Khuôn mặt nhỏ nhắn này ngược lại rất đẹp, ngay cả ăn cơm cũng đẹp như vậy.” Mộ Ảnh Quân thưởng thức dáng vẻ ăn uống của nàng, miệng nhỏ anh đào đỏ mọng khẽ nhúc nhích, hé ra hợp lại chúm chím xinh xắn, bên trên dường như còn phủ một lớp dầu mỡ sáng bóng trong suốt, mê người vô cùng.
Kiều San cũng đã ăn no, bắt đầu có khí lực nói chuyện với hắn, nàng quay đầu lại nhìn hắn: “Cảm ơn Mộ thiếu đã tán thưởng.”
“Cô nói nếu như cha tôi mà biết cô còn có bệnh thần kinh thì cho dù cô có đẹp hơn nữa, cha cô có đem lại nhiều lợi ích hơn nữa thì cô cũng bị đuổi ra khỏi cửa thôi, đúng không?” Hắn bâng quơ nói ra một câu, nhưng trong lời nói lại nồng mùi uy hϊếp.
Hoắc Kiều San ngược lại lại cảm thấy buồn cười: “Nếu mà như thế thì trước khi bái đường Mộ thiếu nên nói cho đốc quân nghe. Như vậy chúng ta cũng không cần thành hôn nữa.”
Nha đầu này nhìn tuổi còn rất trẻ, nhưng miệng lại rất nhanh nhạy, đầu óc cơ trí, là kẻ thông minh biết tiến biết lùi. Đêm tân hôn lại thong thả ăn cơm, lại còn dám cùng hắn đấu võ mồm. Mỗi một câu nói đều mang lực sát thương không nhỏ, thậm chí còn mang tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thật không giống như nữ nhân được nuôi trong khuê phòng!
“Mộ thiếu, chắc hẳn tôi đối với anh mà nói vẫn có chút tác dụng, có đúng hay không?”
Kiều San nhìn hắn không đáp lời liền biết mình nói đúng, “Như vậy xem ra, Kiều San cho rằng chúng ta có thể thương lượng một chút.”
“Cô muốn bàn điều kiện với tôi?” Mộ Ảnh Quân nhướng mi.
“Không phải bàn điều kiện, tôi làm sao dám cùng Mộ thiếu bàn điều kiện đây?” Kiều San vội vàng nói, nam nhân này chính là người tính tình rất thất thường. Nàng cũng không quên, hắn chính là kiểu đàn ông ra trưởng thời xưa, nhiễm nặng tư tưởng nam chủ thời cổ đại, hắn làm sao cho phép nữ nhân bàn điều kiện với hăn đây? “Tôi không phải nói rồi sao? Tôi cùng Mộ thiếu thương lượng chút chuyện nhỏ thôi.”
“Thương lượng cái gì? Cô nói ra nghe thử xem?” Mộ Ảnh Quân hứng thú hỏi.
“Tôi nghĩ Mộ thiếu cần một người vợ, bất luận người vợ này còn sống hay đã chết. Kiều San nghe nói Mộ thiếu anh là một người trọng tình trọng nghĩa. Nếu là lần này Kiều San ở trên xe lửa bất hạnh bị thích khách đâm chết, Mộ thiếu nhất định sẽ đem di thể của tôi về Liêu Châu, sau đó sẽ bái đường với bài vị của tôi, tên của tôi không chừng còn có thể vào từ đường Mộ gia, có đúng hay không?” Kiều San ăn no, tư duy cũng rõ ràng.
Mộ Ảnh Quân nhìn đã sớm biết nàng không phải loại tiểu thư khuê các ngu ngốc gì, nàng cũng không muốn giả bộ. Mộ Ảnh Quân chẳng nói đúng sai, lại có chút giật mình trước sự thông minh này của nàng, hắn đúng là thật sự có tính toán sẽ làm như vậy.
“Mộ thiếu cùng Tô di thái nhìn qua tình cảm rất sâu, nhưng lại không được đốc quân tán thành để đến với nhau. Tôi đồng ý phối hợp với Mộ thiếu, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động đều phối hợp với anh, làm nhị thiếu phu nhân nhu thuận của anh, giúp anh cùng Tô di thái làm một đôi phu thê quang minh chính đại. Đương nhiên Kiều San cũng có một yêu cầu nho nhỏ, xin Mộ thiếu đáp ứng.”
“Nói.” Nụ cười trên khóe miệng Mộ Ảnh Quân càng lúc càng sâu, càng ngày càng cảm thấy cô bé trước mặt này có chút thú vị.
“Hôn ước của chúng ta chỉ có hiệu lực trong vòng một năm, một năm sau Mộ thiếu có thể dùng bất cứ thứ gì để hưu tôi (ly hôn). Đương nhiên sẽ phải bù đắp cho tôi bằng một vạn đồng đại dương.”
Nàng vốn muốn để cho Mộ Ảnh Quân giúp nàng xuất ngoại, nhưng lại cảm thấy người đàn ông ở trước mặt có chút không đáng tin cậy, cho nên nàng chỉ biết cân nhắc lại cho thỏa đáng.
Mộ Ảnh Quân cảm thấy nàng chơi rất vui vẻ, hắn nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ thật sự thực hiện ước định đó với cô sao?”
Kiều San trong lòng chợt lạnh, không nói lời nào.
“Cô bây giờ là phu nhân của Mộ Ảnh Quân tôi, nữ tắc có dạy thế nào nhỉ? Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Chẳng nhẽ tôi nói cô đi hướng đông, cô dám đi hướng tây sao?”
Nha đầu này dám cả gan suy đoán ý đồ của hắn, hắn đương nhiên sẽ muốn áp chế đi nhuệ khí của nàng.
“Nếu Mộ thiếu đã không đồng ý, thế thì thôi vậy.” Nàng có thể từ từ cho hắn biết, có được sự phối hợp của nàng, hắn về sau làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Dễ dàng từ bỏ như vậy sao?” Mộ Ảnh Quân nắm lấy cằm nàng nhấc lên. “Tôi thật sự rất tò mò, một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ sẽ bị người khác chê cười, kết cục rất bi thảm. Cô làm sao lại không để ý, còn coi đây là điều kiện?”
“Mộ thiếu nếu đã không đồng ý thì hỏi nhiều làm gì?”