Thẩm Bạch Tô chẳng buồn quay đầu lại.
Về phòng mình, cô lập tức mở cửa sổ, ngồi xuống đất, khoanh chân bắt đầu tu luyện.
Việc tại sao tông môn lại xuất hiện trong không gian của cô, hay làm cách nào đưa nó về thế giới cũ, cô vẫn chưa có câu trả lời.
Bây giờ, việc duy nhất cô có thể làm là tăng cường tu luyện.
Chỉ khi khôi phục được tu vi, cô mới có thể hy vọng mang theo tông môn quay lại đại lục tu tiên.
Nếu không, những sư thúc, sư huynh, sư tỷ của cô không có nơi nương tựa, thật đáng thương.
Cô nhắm mắt, nhẩm khẩu quyết, thử dẫn khí nhập thể. Khi cảm nhận được từng dòng linh khí nhỏ bé đang chầm chậm chảy vào cơ thể mình, Thẩm Bạch Tô vui không tả xiết.
“Thật tốt, mình lại có thể tu luyện rồi.”
***
“Đại thiếu gia, cậu về rồi?”
Một thanh niên mặc vest chỉnh tề vừa bước vào phòng khách, quản gia liền tiến tới đưa dép lê cho anh ta.
Thanh niên này tên là Thẩm Ôn Húc, con trai lớn nhà họ Thẩm, là con của người vợ đầu tiên.
Sau khi thay giày, anh ta nhìn lên lầu rồi hỏi: “Thẩm Bạch Tô có ở nhà không?”
Quản gia lắc đầu: “Không ạ, mấy hôm nay tôi không thấy Tam tiểu thư đâu cả.”
Thẩm Ôn Húc nhíu mày.
Trợ lý Lâm không phải nói cô đang ở nhà sao?
Chẳng lẽ cô ra ngoài rồi?
“Thẩm Bạch Tô? Không phải hôm trước cô ta vừa về nhà sao, lại đi rồi à?”
Từ lầu hai, Thẩm Minh Vũ lười biếng đứng dựa vào lan can, nói với xuống.
“Cô ta ở nhà đúng là không ngồi yên được một ngày.”
Quản gia ngạc nhiên: “Tam tiểu thư về rồi sao? Chẳng phải sáng hôm sau đã đi rồi à? Tôi không thấy cô ấy hai hôm nay rồi.”
Thẩm Minh Vũ bĩu môi: “Cô ta về rồi hôm trước thôi. Khóc lóc thảm thương lắm, y như con chó nhỏ bị vứt bỏ, vừa nhìn đã biết lại làm ‘chó liếʍ’ bị người ta chê bai.”
“Tôi còn tưởng cô ta định trốn ở nhà mấy ngày để chữa vết thương lòng, ai ngờ lại đi rồi.”
“Đúng là hết nói nổi. Hóa ra làm ‘chó liếʍ’ cũng giúp da mặt dày hơn, cô ta ngày càng không biết xấu hổ.”
Câu chuyện Thẩm Bạch Tô làm “chó liếʍ” không phải bí mật, không chỉ trong nhà họ Thẩm mà cả Yểu Thành hay giới giải trí đều biết.
Làm người ngoài ngành mà nổi tiếng hơn cả nghệ sĩ, chỉ vì hành động liếʍ lố của mình, Thẩm Bạch Tô còn sở hữu không ít anti-fan.
Đáng lý việc làm “chó liếʍ” này sẽ không đến mức nổi khắp mạng xã hội, nhưng ai bảo cô lại đi bám theo một ngôi sao.
Vạn Quân đâu phải ngôi sao bình thường. Chỉ sau hai năm rưỡi ra mắt, anh ta đã có hàng chục triệu người hâm mộ, là ngôi sao hàng đầu. Vì làm “chó liếʍ” của Vạn Quân, cô nhiều lần lên hot search, thu về cả đống anti-fan.
Nghe xong lời của Thẩm Minh Vũ, Thẩm Ôn Húc nhíu mày: “Em đang nói linh tinh cái gì thế?”
Đối diện với ánh mắt sâu lắng và nghiêm nghị của Thẩm Ôn Húc, Thẩm Minh Vũ có chút chột dạ, nhưng vì đối tượng là Thẩm Bạch Tô, cậu ta vẫn không chịu thua: “Em nói linh tinh chỗ nào? Đây toàn là sự thật.”
“Anh không tin thì bây giờ gọi điện hỏi cô ta đi. Biết đâu cô ta đang làm ‘chó liếʍ’ cho ai đó thật.”
Lông mày Thẩm Ôn Húc nhíu chặt hơn.
Anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Minh Vũ mấy giây. Thấy cậu ta né tránh ánh mắt mình, anh ta lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Thẩm Bạch Tô.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu nhưng không có ai bắt máy.
Khi anh ta định cúp máy, từ trên lầu vang lên giọng nói của Thẩm Minh Vũ: “Ơ? Trong phòng Thẩm Bạch Tô sao có tiếng chuông vậy?”