Quái Vật Hôn Hôn Và Đại Ma Vương

Chương 20: Tiểu vương tử và Đại ma vương

Tắt chuông xong, Giản Chiết liền đi giúp Hoắc Dịch bưng chén đũa chuẩn bị ăn cơm, đồ ăn vẫn là dì giúp việc đến làm sẵn, nhưng lần này Hoắc Dịch đã thêm không ít hoa quả sau bữa ăn, phần lớn đều được đút vào miệng Giản Chiết, cậu ăn đến hơi no, lát sau lại bị đút cho viên thuốc tiêu hóa.

Giản Chiết cảm thấy Hoắc Dịch đang nuôi heo.

Buổi tối, Giản Chiết thuần thục giả vờ ngủ, đợi Hoắc Dịch rời đi, liền mở mắt ngồi dậy.

Qua một thời gian dài như vậy, Giản Chiết quả thật dần dần vượt qua, nhưng kỳ thật còn xa mới lạc quan như Hoắc Dịch thấy. Ví dụ như chuyện ngủ, kỳ thật Giản Chiết vẫn cả đêm không ngủ được, nhưng có lẽ do tuổi trẻ, lại được Hoắc Dịch bồi bổ dinh dưỡng đầy đủ, nên trông cậu vẫn luôn rất có tinh thần.

Ban đầu, Giản Chiết quấn lấy Hoắc Dịch ngủ cùng, bởi vì chỉ có ở bên cạnh anh, cậu mới cảm thấy an tâm. Nhưng lúc đó mới trải qua chuyện của mẹ, cậu thật sự không thể rời xa Hoắc Dịch, anh ở cùng cậu cũng là điều dễ hiểu. Còn hiện tại, Giản Chiết lại không thể làm nũng bám lấy anh như vậy, Hoắc Dịch cũng không thể ở bên cậu cả đời, anh cũng không nên phải chịu đựng nhiều phiền phức như vậy, Giản Chiết không nỡ, không nỡ để Hoắc Dịch phải hao tâm tổn trí vì vấn đề của mình.

Anh rất tốt, cha mẹ anh và cha mẹ cậu là bạn tốt, cũng rất quan tâm đến cậu, cả nhà họ đều rất chăm sóc cho cậu, đều là người tốt, họ đều hy vọng cậu có thể mau chóng tốt lên.

Giản Chiết muốn đáp ứng kỳ vọng của Hoắc Dịch, cậu sẽ từ từ tốt lên, để họ thấy rằng cậu không sao cả.

Khi còn được cha mẹ yêu thương, Giản Chiết mỗi ngày đều sống rất vui vẻ, cũng rất hay cười. Từ nhỏ, người lớn thường nói, Giản Chiết có khuôn mặt cười bẩm sinh, cười lên đặc biệt dễ thương, nhìn là thấy thích.

Trước kia Giản Chiết cười một cách vô thức, bây giờ cũng có thể khiến mình cười một cách có ý thức. Mỗi lần Hoắc Dịch nhìn thấy nụ cười của cậu, đều sẽ giãn mày, cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi khi còn qua xoa đầu cậu, Giản Chiết rất thích điều đó.

Nó khiến cậu cảm thấy mình có ích, vẫn là một sinh mệnh có ý nghĩa.

Mà giấc ngủ của mình lại rất không nghe lời, dù Giản Chiết có cố gắng thế nào, đều không thể tự nhiên đi vào giấc ngủ, ngủ rồi cũng thường chỉ được hai tiếng là tỉnh, sau đó liền không ngủ lại được nữa.

Cuộc sống của Giản Chiết không có gì đáng nói, sở thích không nhiều, không đủ để cậu gϊếŧ thời gian hết đêm này đến đêm khác. Bởi vậy, cho dù có thể giấu được Hoắc Dịch, nhưng vẫn phải tìm cách để ngủ. Đã thử rất nhiều cách, chỉ có uống thuốc ngủ là tương đối hiệu quả. Nhưng đó cũng chỉ hữu dụng trong mấy tháng đầu, thuốc là từ trước, số lượng không nhiều, cậu cũng không thể ngày nào cũng uống. Mà bây giờ có lẽ do uống nhiều, cơ thể không còn tác dụng, tăng liều lượng cũng không hiệu quả.