Tin tức tố thuộc về Alpha gần như “bao phủ” toàn bộ không gian nơi này khiến Thẩm Ly như chìm vào một đại dương rộng lớn và đầy áp lực.
Nếu là một Alpha khác ở nơi công cộng mà phóng thích tin tức tố không kiêng nể như thế thì chắc chắn sẽ bị yêu cầu thu hồi với lý do gây rối trật tự. Chưa kể, những Alpha và Omega xung quanh ngửi thấy hương vị tin tức tố này cũng sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí bày tỏ sự không hài lòng qua ánh mắt.
Nhưng đây là con tàu tư nhân của Sở Uyên. Thẩm Ly không dám có bất kỳ suy nghĩ phản đối nào. Đơn giản là vì Alpha đang đứng cách đó không xa quá mức nguy hiểm.
“Lại đây.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Uyên nhìn thẳng vào Thẩm Ly, giọng nói của anh lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc hay tình người nào giống như một cỗ máy vô giác.
Không hiểu vì sao, Thẩm Ly đột nhiên nhớ đến lần mình từng thấy đôi mắt của một con thú hoang băng giá. Đôi mắt đó có sắc xanh lạnh lẽo, xa cách và đáng sợ hơn bất kỳ đôi mắt con người nào.
Dù Thẩm Ly đã biết hình dạng nguyên thủy của Sở Uyên là một con sói khổng lồ tỏa sáng giữa dải ngân hà nhưng cậu vẫn chưa từng trực tiếp nhìn thấy mà chỉ xem qua ảnh chụp. Trong ảnh, đôi mắt màu xanh băng giá của con thú không hề chứa đựng cảm xúc loài người mà chỉ mang bản năng của một dã thú thực thụ.
Nghe Sở Uyên lên tiếng, Thẩm Ly vừa hoảng sợ vừa bất lực. Cậu hoàn toàn không thể chống lại sự hấp dẫn từ tin tức tố. Đây là phản ứng bản năng sinh lý kết hợp với sự khuất phục như một khế ước vô hình.
Sở Uyên đứng bất động ở đó, dường như đang chờ đợi cậu. Bóng dáng cao lớn của anh chiếm trọn tầm mắt Thẩm Ly khiến mọi thứ khác trở nên mờ nhạt.
Sự bất an trong lòng Thẩm Ly dâng lên mạnh mẽ. Cậu rời khỏi bàn tiệc dài nơi bày đồ ngọt, tay giấu ra sau lưng. Khi quay lưng lại, cậu lặng lẽ đặt chiếc bánh kem chưa kịp ăn trở về vị trí cũ.
Cơn đói bụng vừa nhen nhóm đã bị nỗi sợ hãi nghiền nát. Thẩm Ly nhìn Sở Uyên, ánh mắt cậu đầy sự hoảng loạn và e dè.
Trước khi đến Tinh Chủ Tinh, cậu từng được đội ngũ huấn luyện cảnh báo rằng Sở Uyên là một Alpha hiếm có, thuộc đẳng cấp đỉnh cao. Năm giác quan của anh nhạy bén vượt xa bất kỳ Alpha nào khác.
Chỉ mới cùng Eli đứng trò chuyện một lát, chưa hề xảy ra bất cứ hành động vượt giới nào nhưng điều đó vẫn đủ khiến Thẩm Ly lo lắng. Nếu Eli để lại bất kỳ dấu vết tin tức tố nào thì liệu Sở Uyên có nhận ra không?
Càng đến gần Sở Uyên, nỗi sợ trong lòng Thẩm Ly càng lớn, gần như muốn nhấn chìm cậu.
Không biết có phải do tác động tâm lý hay không nhưng cậu luôn cảm thấy như trên người mình vẫn còn vương lại hương vị tin tức tố của Eli.Thế nhưng ngay khi đang cố gắng tập trung để phân biệt thì cậu lại bị áp đảo bởi tin tức tố mạnh mẽ và bá đạo của Sở Uyên. Hương vị này như một đại dương nhấn chìm toàn bộ giác quan của cậu khiến cậu không thể phân biệt được gì khác.
Thẩm Ly thấp thỏm lo âu, gương mặt đầy lo lắng đó không thoát khỏi ánh mắt của Sở Uyên. Tuy nhiên, Sở Uyên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không hề có cảm xúc nào khác. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn bốn, năm bước thì Sở Uyên xoay người rời đi, bước về một hướng khác trong hành lang dài.
Thẩm Ly do dự trong chốc lát nhưng nghĩ lại mệnh lệnh "lại đây" vừa rồi của Sở Uyên nên cậu vội bước theo.
Ban đầu, Thẩm Ly cho rằng Sở Uyên muốn đi đến đại sảnh yến tiệc nhưng hành động của Sở Uyên khiến cậu bất ngờ.
Sở Uyên không hề dừng lại khi đi ngang qua cửa vào đại sảnh. Anh tiếp tục bước đi dường như có một đích đến cụ thể.
Hành lang này rất dài, hai bên có nhiều cửa ra vào nhưng Thẩm Ly không dám nhìn nhiều. Trong ánh mắt lướt qua của cậu thì phần lớn các phòng đều không bật đèn hoặc đóng kín cửa khiến bên trong trở nên bí ẩn.
Cuối cùng, họ đến một căn phòng nhỏ hơn, diện tích và đồ đạc đơn giản hơn nhiều so với các gian xa hoa mà Thẩm Ly đã nhìn thấy trên tàu.
Khi cánh cửa đóng lại, Thẩm Ly lập tức nhận ra có điều không ổn.
Không gian kín mít này như trở thành chiến trường cho tin tức tố của Sở Uyên. Hương vị mạnh mẽ ấy không ngừng dâng lên, tràn ngập khắp mọi ngóc ngách. Thẩm Ly vừa bước vào đã cảm thấy áp lực như muốn đè nén toàn bộ cơ thể mình.
Ánh mắt băng lạnh của Sở Uyên khóa chặt lấy cậu, sắc thái của nó khiến Thẩm Ly cảm giác như mình đang đối diện với một con thú săn mồi nguy hiểm. Điều này khiến cậu không dám nhúc nhích dù sau lưng cậu chỉ cách cánh cửa một bước chân.
Bầu không khí nặng nề kéo dài như hàng giờ đối với Thẩm Ly mặc dù thực chất chỉ là vài chục giây.
Cuối cùng, theo bản năng sinh tồn, Thẩm Ly cẩn thận phóng xuất tin tức tố của mình. Hương vị Omega ngọt ngào, dịu dàng lan tỏa như một dòng suối nhỏ chảy đến bên cạnh Sở Uyên, cố gắng truyền đi sự trấn an. Nó tựa như một chú thú nhỏ sợ hãi nhưng vẫn muốn lại gần, khẩn thiết bày tỏ sự khuất phục.
Tuy nhiên, điều này không làm Sở Uyên thả lỏng ngay lập tức. Anh hơi cúi mắt, để mặc tin tức tố của mình tiếp tục cuồn cuộn tràn về phía Thẩm Ly khiến cậu có cảm giác nghẹt thở, gần như không thể hít thở nổi.
Cuối cùng, trong bầu không khí căng thẳng ấy, Sở Uyên lạnh lùng lên tiếng: “Tắm rửa.”
Lời nói ngắn gọn và ra lệnh ấy như một chiếc phao cứu sinh tạm thời vì ngay sau đó, Thẩm Ly cảm nhận được áp lực từ tin tức tố của Sở Uyên bắt đầu có dấu hiệu giảm bớt.
Thế nhưng, khi nghe thấy mệnh lệnh đó thì toàn thân Thẩm Ly khẽ run lên, đôi mắt cậu mở lớn và bờ mi run rẩy.
Đi tắm trong phòng của một Alpha thì đây rõ ràng là một yêu cầu không thể tưởng tượng nổi. Nhưng Thẩm Ly không có sự lựa chọn nào khác. Đây không chỉ là một mệnh lệnh mà còn là một yêu cầu không thể từ chối. Cậu chậm rãi bước vào phòng tắm, mỗi bước chân đều mang theo nỗi sợ hãi không thể nói thành lời.