Ninh Khê có được sự thay đổi như hôm nay, Cảnh Dật đương nhiên cảm thấy vui mừng, những lo lắng của hắn cuối cùng cũng không uổng phí.
Nguyên công công ở bên cạnh giấu đi sự kinh ngạc trong lòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười, tạm thời đứng làm nền.
Cảnh Dật cùng Ninh Khê trò chuyện thêm một hồi rồi đứng dậy: “Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt. Nếu có việc gì cứ đến Thái Tử phủ tìm ta. Ta cáo từ trước.”
Ninh Khê gật đầu mỉm cười: “Được, nếu có việc ta nhất định sẽ đến làm phiền biểu ca.”
Nguyên công công là người của Hoàng đế, hiện tại nàng đương nhiên không thể xây dựng quan hệ thân thiết với Thái Tử một cách lộ liễu.
Huống hồ, Ninh Khê không vội vàng hàn gắn quan hệ. Đi từng bước một từ từ mới không khiến người khác nghi ngờ, Thái Tử nhìn có vẻ bình thường nhưng tuyệt đối rất thông minh.
“Tiểu vương gia, nô tài cũng cáo lui trước!” Nguyên công công cúi người hành lễ.
“Nguyên công công đi thong thả!”
Ninh Khê từ trước tới nay luôn giữ thái độ không tệ với Nguyên công công. Đối với vị thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng đế, nàng không có gì phản cảm.
Sau khi Cảnh Dật và Nguyên công công rời đi, Ninh Khê lười biếng nằm dài trên chiếc ghế mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xuân Thiên đi đến phía sau, chủ động bóp vai cho nàng.
Một lúc lâu sau, Ninh Khê mở mắt, khẽ thở dài: “Haiz!”
“Chủ tử, người làm sao vậy?” Xuân Thiên vừa bóp vai vừa dè dặt hỏi.
Kể từ khi bị thương tỉnh lại, chủ tử có vẻ hiền hòa hơn nhiều, nhưng bên trong lại mang theo uy áp vô hình khiến các nàng không dám vượt quá giới hạn.
Ninh Khê bĩu môi: “Bổn vương đang cảm thán, cả Ninh Vương phủ rộng lớn này, ngoại trừ Ninh Kỵ Thập Bát Vệ và bốn người các ngươi, bổn vương chẳng dùng được ai.”
Ninh Khê qua trí nhớ của nguyên thân đã hiểu được tình hình cơ bản trong Vương phủ.
Ninh Vương phủ là Vương phủ khác họ của Đại Dần Quốc, tổ tiên đi theo Hoàng đế khai quốc chinh chiến góp công lớn nên được phong Vương.
Vương phủ chia thành năm chi. Lão đại và lão nhị là con của Vương phi chính thất, cũng là anh trai ruột của Hoàng Hậu đã khuất.
Lão tam và lão tứ là con của vợ kế, tuy danh nghĩa là con chính thất nhưng thân phận không thể sánh bằng hai người anh cả.
Lão ngũ là con vợ lẽ nên bình thường không có nhiều giá trị tồn tại.
Cha của Ninh Khê là lão đại, từng là thế tử của Vương phủ.
Đáng tiếc khi nàng vừa sinh ra không bao lâu, cha mẹ đã tử trận nơi chiến trường, hài cốt đến nay vẫn chưa tìm thấy.
Gia gia và nhị thúc của nàng cũng qua đời trong một trận chiến vào năm nàng năm tuổi, thi thể đã được đưa về an táng.
Cha nàng chỉ có một người con là nàng, còn nhị thúc chỉ có hai người con gái. Dù tam thúc và tứ thúc đông con cháu, nhưng vì có nàng, người thừa kế danh chính ngôn thuận đứng đầu, nên cả hai đều bỏ lỡ cơ hội tranh giành vị trí thế tử.
Trước khi qua đời, Ninh lão Vương gia đã báo cáo triều đình, lập cháu trưởng đích tôn Ninh Khê làm thế tử. Vì vậy nàng thuận lợi trở thành tiểu vương gia.
Từ điểm này có thể thấy Ninh lão Vương gia thiên vị con cháu của Vương phi chính thất hơn.
Trong trí nhớ, kế nãi nãi vô cùng cưng chiều nguyên thân, nàng muốn gì được nấy, thậm chí bồi dưỡng nàng thành tiểu vương gia ăn chơi trác táng nổi tiếng kinh đô.
Tam thúc và tứ thúc cũng tỏ ra rất hiền hòa. Nguyên thân mê đắm Cảnh Phong đến si mê cuồng dại, họ cũng chẳng phản đối, ngược lại còn âm thầm ủng hộ, lấy lý do rằng: “Cả dòng họ chỉ còn một mầm non độc đinh, chúng ta không yêu thương ngươi thì yêu thương ai?” Chỉ cần Ninh Khê vui là được.
Nguyên thân vì thế bị ba người này dụ dỗ, toàn bộ việc quản gia trong Vương phủ đều do kế nãi nãi nắm giữ. Nguyên thân cũng rất kính trọng tam thúc và tứ thúc, đối với các đường ca, đường đệ còn luôn tỏ ra thân thiện.
Nhưng từ góc nhìn của Ninh Khê, cái gọi là nãi nãi từ ái, thúc thúc hiền lành đều là sói đội lốt cừu.
Đám người này rõ ràng là âm mưu bồi dưỡng nguyên thân trở thành một kẻ vô dụng để dễ bề khống chế.