"Thiếu gia cẩn thận!"
May mà Ôn Cố phản ứng nhanh, hơn nữa sức lực dồi dào, lập tức đứng bật dậy, hai tay đỡ lấy thân cây đang đổ xuống.
"Phù…"
Vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giúp thiếu gia giữ cây lại rồi cùng nhau ném xuống vệ đường, tránh cản trở giao thông.
Ôn Cố phủi tay nhưng nhìn thấy rêu xanh trên thân cây dính vào tay mình khiến hắn hơi nhíu mày vì thói quen sạch sẽ.
Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ gãy của thân cây, vết gãy không bằng phẳng, cũng không giống như bị ai cố ý cưa đổ để tạo ra sự cố, vậy đây thực sự chỉ là trùng hợp?
"Thiếu gia không sao chứ?" Vệ sĩ thấy hắn cau mày, trong lòng liền căng thẳng, may mà vừa rồi thiếu gia phản ứng kịp thời.
"Kiểm tra lại camera giám sát trên đoạn đường này." Ôn Cố vẫn không yên tâm, dặn dò một tiếng, cảm thấy dù sao cũng nên tra xét một chút, đoạn đường này không phải ai cũng có thể tùy tiện đi qua, lần này hắn gặp chuyện thì thôi nhưng nếu là người khác…
Người sống trong đại viện đều là hạng giàu có quyền quý, nếu có ai bị thương hay tai nạn thì hậu quả sẽ rất lớn.
"Thiếu gia cứ yên tâm."
Vệ sĩ nghiêm túc gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ tính chất sự việc. Nhưng khi ánh mắt chạm đến chiếc điện thoại rơi trên đất với màn hình đã nứt vỡ rõ ràng, sắc mặt vệ sĩ hơi khựng lại.
Suy cho cùng vẫn là hắn thất trách, nếu vừa rồi hắn đủ cảnh giác cũng sẽ không đến mức như vậy.
"Thiếu gia, điện thoại của người."
Vệ sĩ sải bước lên trước, cúi người nhặt chiếc điện thoại rơi dưới đất đưa đến trước mặt Ôn Cố.
Ôn Cố liếc mắt nhìn, đưa tay nhận lấy, khẽ giọng nói: "Chỉ là lớp kính cường lực vỡ thôi, không sao."
"Thiếu gia, lốp xe đã thay xong."
Lúc này, tài xế cũng đã thay xong bánh xe, hắn ta vừa nãy cũng để ý đến màn hiểm nguy kia, may thay mọi người đều bình an vô sự.
"Ừm, đi thôi."
Ôn Cố giơ giơ điện thoại lên, lúc này mới xoay người đi về phía xe, chỉ là lớp rêu bám trên tay khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Xe một lần nữa khởi động, lần này thuận lợi tiến vào trong thành, thế nhưng đoạn đường huyên náo phía trước lại tắc đến khó tin! Rõ ràng bình thường chỉ là một đoạn đường ngắn, gần như chưa từng tắc nghẽn, vậy mà lúc này lại như dòng xe trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, chen chúc đông nghịt, gần như ngừng trệ.
Thật là quá tuyệt vời!
Ôn Cố vốn dĩ vẫn luôn giữ được bình tĩnh suýt chút nữa không nhịn được mà buông tục. Hắn nhìn dòng xe không nhúc nhích trước mắt, một lần nữa nhíu mày, trong lòng không hiểu sao lại nhớ đến lời Hứa Nguyện nói ban sáng.
"Chẳng lẽ hôm nay mình thật sự gặp vận rủi? Đúng như cô ấy nói, không nên ra ngoài?"
Ôn Cố nhịn không được mà lẩm bẩm nhưng lại vô ý nói ra thành tiếng. Vệ sĩ ngồi bên cạnh cúi đầu không lên tiếng, cũng không có ý định chen vào.
"Thật đúng là gặp quỷ rồi!"
Ôn Cố lẩm bẩm, nhắc đến quỷ, trong đầu hắn lập tức hiện lên hình ảnh nữ quỷ hôm đó!
Không thể trùng hợp đến vậy chứ?
Xuy!
Nghĩ đến đây, sau lưng Ôn Cố không khỏi lạnh buốt. Người nhà ai cũng biết hắn có âm dương nhãn, nhưng nào ai hay dù nhìn thấy những thứ đó nhưng hắn cũng biết sợ chứ!
Chỉ là, hắn không ngờ rằng câu nói vô thức của mình lần này lại hoàn toàn chính xác.