"Đội trưởng Vu, anh Nặc! Cuối cùng hai người cũng đến rồi!"
Từ xa, Tiểu Phương đã vẫy tay gọi. Cậu ta là cảnh viên mới của đội, may mắn được phân về dưới trướng Đội trưởng Vu. Ngày thường theo anh ta học hỏi rất nhiều, nên vô cùng kính trọng anh ta.
"Tiểu Phương."
Đội trưởng Vu và Hứa Nặc bước đến gần hiện trường, nhìn quanh khu vực đã bị dây cảnh giới bao lại. May mà đám đông hiếu kỳ đã rời đi, nếu không thì thật nhức đầu.
"Đội trưởng Vu!"
"Đội trưởng Vu!" Thấy đội trưởng Vu tới, mọi người xung quanh đều tiến lại chào.
"Anh Nặc, cuối cùng anh cũng hết phép rồi!"
Bình thường, Hứa Nặc là một người cuồng công việc, hiếm khi xin nghỉ. Lần này anh xin nghỉ ba ngày, cả đội ai cũng biết là vì chuyện của em gái anh.
Đội trưởng Vu tiến lên quan sát bốn phía. Nơi này gần vùng ngoại ô Kinh Thành, gần đó có một nhà máy hóa chất bỏ hoang. Ngoài ra, xung quanh trống trải, ít người qua lại, quả thật là nơi lý tưởng để gϊếŧ người, phi tang xác.
Dù vậy, hung thủ đưa nạn nhân đến đây, chắc chắn không thể hoàn toàn không để lại dấu vết.
Đáng tiếc là khu vực này không có camera giám sát, khiến manh mối càng ít ỏi hơn.
"Tình hình thế nào? Có manh mối gì không?" Đội trưởng Vu nhanh chóng lướt qua đánh giá hiện trường, rồi hỏi.
"Đội trưởng Vu, ngoài dấu vết của người báo án, ở đây còn có một số dấu chân bị mờ. So sánh sơ bộ, có vẻ là của hai người. Tôi đã chụp ảnh và quay video lại rồi. Còn nữa, cái này..."
Một cảnh sát trung niên đưa ra những bằng chứng thu được, bao gồm một chiếc cúc áo mà nạn nhân nắm chặt trong tay.
Đáng tiếc, dấu chân quá mờ, manh mối vẫn cực kỳ ít ỏi.
Lúc này, Hứa Nặc đã bước đến gần thi thể. Trong khoảnh khắc này, anh trở nên vô cùng điềm tĩnh, đôi mắt sắc bén như một chiếc đèn pha quét qua từng chi tiết nhỏ, rồi tập trung vào thi thể nạn nhân để phân tích. Phẩm chất của một pháp y hàng đầu được thể hiện rõ ràng.
Bất chợt, Hứa Nặc sững lại.
Anh cúi xuống, dùng tay đeo găng di chuyển bàn tay của thi thể, và phát hiện một lỗ kim nhỏ xíu, nếu không quan sát kỹ, chắc chắn sẽ bị bỏ qua.
"Đây là..."
Một dự cảm chẳng lành lóe lên trong đầu Hứa Nặc. Nếu giả thuyết của anh đúng, thì phạm vi vụ án này có thể rộng hơn và phức tạp hơn rất nhiều.
"Hứa Nặc, có chuyện gì vậy?"
"Anh Nặc, anh phát hiện gì sao?"
Mọi người xung quanh cũng nhận ra điều bất thường.
"Đội trưởng Vu, nhìn chỗ này!"
Hứa Nặc ra hiệu cho Đội trưởng Vu nhìn vào vị trí anh vừa phát hiện. Đội trưởng Vu cúi xuống quan sát kỹ, quả nhiên, anh ta cũng thấy lỗ kim nhỏ đến mức gần như vô hình.
Đồng tử của Đội trưởng Vu co rút mạnh!
Phải biết rằng, nơi này là Kinh Thành - trung tâm của Hoa Quốc. Ấy vậy mà thứ chết tiệt kia cũng xuất hiện ở đây!
Hứa Nặc và Đội trưởng Vu nhìn nhau, trong lòng càng thêm nghi hoặc và chấn động.
"Chuyện này không thể xem nhẹ!"
"Tôi biết!"
"Về kiểm tra tử thi kỹ lưỡng, gửi mẫu này đi xét nghiệm."
"Yên tâm!"
Chỉ trong tích tắc, hai người đã trao đổi hàng loạt thông tin qua ánh mắt.
"Tập hợp manh mối, cử người bảo vệ hiện trường, quay về cục!" Đội trưởng Vu nghiêm nghị ra lệnh.
Hứa Nặc vốn định tan ca về nhà, nhưng vụ án bất ngờ này đã giữ chân anh lại, giờ anh vẫn đang tăng ca ở Tổng cục Cảnh sát.