Ảnh Hậu Cá Mặn Lại Thống Trị Bảng Hot Search Rồi

Chương 5: Ôn tổng

Quả thật là ngày càng khó lừa hơn rồi.

Ôn Cố thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn gật đầu đầy vẻ tán đồng, đáp lại một cách hời hợt:

“Đúng đúng, Tiểu Bắc năm nay đã năm tuổi rồi!”

Nói xong, Ôn Cố nhanh chóng ăn hết bánh kem, hoàn toàn bỏ qua biểu cảm tủi thân của Ôn Bắc.

Phía sau, Yết Lâm nhìn cảnh tượng quen thuộc này, đẩy gọng kính vàng trên mũi, chỉnh lại thần sắc, trong mắt có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, lắc đầu.

Ai mà ngờ được, trong mắt người ngoài, Tam thiếu Ôn gia trẻ tuổi tài ba hàng ngày lại là người như vậy chứ? Thích ăn đồ ngọt cũng thôi đi, còn chuyên bắt nạt cháu trai mình.

Tệ thật, tệ thật…

Ôn Bắc: “Chú út!”

Cậu bé Ôn Bắc gọi một tiếng, biểu cảm tủi thân nhìn về phía Ôn Cố. Cậu biết rồi, chú út muốn ăn bánh kem thì phải tự mua, sao lại cứ giành lấy của mình! Thật là mất mặt!

“Được rồi, Tiểu Bắc, có một miếng bánh kem mà cũng ồn ào thế, lần sau chú về sẽ mua cho con cái to hơn.”

Ôn Cố cười cười, một tay đặt lên đầu cậu bé, xoa nhẹ như đang an ủi.

“…” Ôn Bắc chẳng còn biết nói gì, liếc nhìn chú út lươn lẹo, thở dài như người lớn rồi quay người lên lầu.

Thấy cháu trai đi rồi, Ôn Cố khôi phục lại vẻ mặt không nói cười, quay sang nhìn Yết Lâm, tùy ý nói:

“Ngồi đi.”

“Anh vẫn còn giành ăn với cháu trai sao?”

Yết Lâm bước nhanh về phía trước, dáng người cao lớn ngồi xuống ghế sofa, tay phải đặt lên tay vịn, nhướn mày hỏi Ôn Cố.

Trong mắt anh ta có chút đùa cợt.

Ôn Cố nhún vai, không thèm để ý đến ánh mắt đó, tùy tiện kéo chiếc cà vạt, vắt qua thành sofa, một tay chống cằm, đáp lại:

“Tôi thích.”

“Ha ha…”

Yết Lâm bật cười, quả thật, người này trước giờ vẫn luôn tùy ý.

Không dông dài nữa, anh ta kéo chiếc va li mà lúc nãy đặt trên sàn lên, mở ra.

Trước mắt Ôn Cố hiện lên một chiếc máy bay không người lái tinh xảo lại độc đáo, kiểu dáng của nó khác hẳn với những mẫu có sẵn trên thị trường.

Ngay lập tức, ánh mắt Ôn Cố sáng lên.

“Yết Lâm, cậu thành công rồi à?”

“Đương nhiên rồi!”

Yết Lâm gật đầu tự mãn, tiếp theo phấn khích nói:

“Ôn Cố, ý tưởng thiết kế của cậu thật tuyệt vời, đây chính là chiếc máy bay không người lái mà đội nghiên cứu của chúng tôi phát triển dựa trên bản thiết kế của cậu.”

“Nó tích hợp đầy đủ các tính năng cậu nói, không chỉ sử dụng hệ thống năng lượng mới, chỉ cần sạc một giờ là có thể hoạt động liên tục hai ngày, thậm chí còn có thể hoạt động trên cả mặt nước và đất liền, đúng là một bước tiến vượt bậc…”

Yết Lâm nói một mạch, nói xong, anh ta còn khởi động chiếc máy bay không người lái mới, cho nó bay một vòng trong phòng khách, để Ôn Cố chứng kiến thành quả nghiên cứu của cả đội trong suốt thời gian qua.

May mà tầng một nhà họ Ôn có trần nhà khá cao, lại thiết kế đơn giản và rộng rãi, nếu không, với tốc độ bay của chiếc máy bay này, nó chắc chắn đã gặp phải tai nạn ngay lập tức.

Ôn Cố cũng dần lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi mắt thâm trầm của anh vẫn lấp lánh đầy ánh sáng.

“Khá lắm!”

Ôn Cố vỗ mạnh vào vai Yết Lâm, suýt chút nữa làm anh ta gãy vai!

“Trời ơi, cậu muốn gϊếŧ tôi à!”

Yết Lâm hét lên vì đau, tay cầm điều khiển bị chao đảo, máy bay suýt chút nữa đâm vào đèn chùm, may mà anh ta nhanh tay giữ vững được điều khiển, tránh được tai nạn.

“À, xin lỗi, tôi quên mất!” Ôn Cố giả vờ bình tĩnh thu tay lại, ánh mắt nhìn bạn mình có chút xấu hổ.