Cậu vào phòng tắm thay bộ đồ ngủ, kích cỡ vừa vặn và chất vải dày dặn, hoàn toàn có thể mặc ra ngoài.
Hình chú khủng long nhỏ được in trên áo thun trắng ngắn tay trông khá dễ thương.
Fanta thản nhiên hỏi: “Lúc ta đi vắng, cậu có ra ngoài không?”
“… Có ra ngoài.” Lâm Lạc Nhất lấy thẻ dò tìm linh thể ra, đưa cho anh xem những con số trên đó rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Mỗi chi tiết nghe qua như đang thử thách ranh giới nguy hiểm làm Fanta liên tục nhíu mày.
“Chị Phùng ở phòng 502 đang giúp em hỏi thăm các hộ gia đình, chị ấy sẽ đến đây gặp em ngay, chúng ta nghe thử chị ấy nói gì đi.”
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, Lâm Lạc Nhất hé cửa, người phụ nữ váy trắng lặng lẽ bước vào.
Lâm Lạc Nhất không thể đứng lâu nên kéo ghế mời cô ngồi xuống.
Phùng Triển Thi hơi căng thẳng: “Đại sư, tôi đã kiểm tra rồi, ngoại trừ phòng 102 ở tầng một là phòng ngủ tập thể tám người gõ không mở cửa thì các hộ gia đình khác đều ổn, không có ai ngủ li bì không tỉnh hết. Trong phòng ngủ tập thể tám người đều là công nhân làm việc theo ca, bất kể ngày đêm đều có người ngủ.”
“Vậy xem ra trong phòng tám người đã có một người bị Yểm Linh hút khô, không thể tỉnh lại được.” Lâm Lạc Nhất nói: “Ngủ mãi mãi, cho đến khi cơ thể chết đói và thối rữa.”
“Tôi còn hỏi được, gia đình ba người ở phòng 201 ở tầng hai thường xuyên cãi nhau. Người vợ hay la hét khi kèm con học bài, còn người chồng thì thích đánh mạt chược, thua tiền là nổi trận lôi đình. Hai người này có cảm xúc bất ổn nhất.”
“Cả tầng ba không có ai ở, phòng 302 chất đầy dụng cụ tập thể hình, có cả máy chạy bộ, đều là của chủ nhà hết. Tôi còn nhìn thấy phiếu bảo hành máy chạy bộ nữa.”
“Chị thấy phiếu bảo hành?” Lâm Lạc Nhất hoang mang: “Chị thấy ở đâu?”
“Chủ nhà ra ngoài chơi cờ tướng mà không đóng cửa, đống giấy tờ đó được nhét trong hộp tủ giày, tôi tiện tay lật xem, trong đó còn có cả hóa đơn tiền điện nước, tôi chụp lại rồi, cậu xem có dùng được không?”
Phùng Triển Thi lấy điện thoại ra cho cậu xem ảnh chụp lén, bỗng thấy hai người trong phòng đều nhìn mình với ánh mắt khó tin.
“Chị, chị gan thật đấy, trước đây chị làm nghề gì vậy?” Lâm Lạc Nhất kính nể, bà chị này là thám tử đúng không.
“Từng làm cảnh sát vài năm… Bây giờ làm nhân viên cho một cửa hàng bán đồ ăn nhanh.” Phùng Triển Thi xoa xoa cánh tay, không muốn nói nhiều về quá khứ.
Lâm Lạc Nhất phóng to ảnh, xem kỹ hóa đơn tiền điện nước, phát hiện phòng 202, 301 và 402 đều có chi phí bằng 0, mấy phòng này không có người ở.
Tình hình các gia đình trong tòa nhà đã rõ ràng.
Nhưng điều cần đặc biệt chú ý là, phòng 302 ở tầng ba và phòng 601 ở tầng sáu đều không có tiền nước mà chỉ có tiền điện.
Phòng 302 coi như phòng tập thể hình của chủ nhà, dùng điện cũng hợp lý.
“Phòng 601, tức là phòng đối diện anh em họ Ngưu, chỉ dùng điện để làm gì? Không lẽ sinh hoạt mà không dùng chút nước nào.” Lâm Lạc Nhất nghi ngờ về căn phòng này.
“Bình thường tôi không qua lại với hàng xóm nên cũng không rõ lắm.” Phùng Triển Thi nói: “Nhưng tôi có đi thang máy lên xem một vòng, thấy tầng sáu có lắp camera, tôi giả vờ lên nhầm tầng, không nán lại lâu rồi đi xuống.”
“Camera là do anh em họ Ngưu lắp à? Nhà họ có gì quý giá mà sợ bị trộm?”
“Có khi là do người ở phòng 601 lắp đấy.”
“Được rồi, giờ chỉ còn chờ thời cơ thôi. Em đoán khi đứa trẻ đi học thêm về thì hai vợ chồng ở tầng hai mới bắt đầu dao động cảm xúc. Yểm Linh không nhập vào con người thì chúng ta cũng chẳng làm gì được nó. À phải rồi, chị Triển Thi, cho chị mượn cái này.” Lâm Lạc Nhất đứng dậy bê pho tượng Thanh Cốt Thiên Sư đặt trước mặt Phùng Triển Thi.
“Chị đặt Thiên Sư trong phòng mình, chị và con gái chị sẽ an toàn hơn.”
Con rối Thiên Sư là một bộ xương mặc đạo bào màu đen xanh, trông như một vật tà ma.
Phùng Triển Thi do dự không muốn nhận, thứ này trông hơi đáng sợ. Cô chưa bao giờ tin vào chuyện ma quỷ, đến giờ vẫn chưa hiểu gì về những thứ Lâm Lạc Nhất nói. Nếu không phải con gái cô được cậu giúp đỡ mới qua khỏi thì cô cũng chẳng muốn dính vào chuyện này.
“Cầm lấy đi, thờ phụng cẩn thận, nhất định phải tôn trọng, sau này trả lại, đảm bảo chị bình an vô sự. Cách thờ phụng em đã viết trong tờ giấy này, chị cứ làm theo là được.”
Lâm Lạc Nhất rất chân thành, Phùng Triển Thi nhận lấy Thiên Sư và tờ giấy rồi gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
“Nếu chị nắm chắc thì giúp em xem phòng 601 có gì bất thường không. Nếu khó quá thì thôi, em sẽ nghĩ cách khác.”
“Ừm.”
Cô vất vả bê pho tượng bằng thép nặng nề lên tầng năm, trở về phòng mình.
“Ta chỉ ra ngoài một chút mà cậu đã quen hết các hộ gia đình trong tòa nhà rồi à?” Fanta vẫn ngồi trên ghế trong phòng ngủ nhìn họ nói chuyện, đợi người đi rồi mới hỏi: “Thậm chí còn tìm được người giúp đỡ nữa.”
“Chuyện nhỏ thôi. Anh đã nhờ em ra tay thì em nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện giúp anh.”
“Con rối đó chắc rất quý giá, sao lại đưa cho người ta dễ dàng vậy?”
“Em đâu có tặng đâu, xong việc phải trả lại chứ.” Lâm Lạc Nhất vỗ ta, quay về phòng ngủ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Anh nhìn thấy chữ trên người chị ấy chưa? Trên người chị ấy có chữ gì?”
“Một mình nở hoa giữa giá rét.”
“Ồ… thú vị đấy. Theo dõi thẻ dò tìm linh thể, có động tĩnh gì chúng ta sẽ hành động ngay.” Lâm Lạc Nhất đặt thẻ dò tìm linh thể lên bàn, tiện quan sát tình hình xâm nhập của Yểm Linh rồi nằm xuống giường.
Thực ra cậu không hề mệt, tinh thần vẫn còn phấn chấn, chỉ là đôi chân đã quá sức chịu đựng với lượng hoạt động hôm nay, buộc cậu phải tìm chỗ ngồi hoặc nằm nghỉ để giảm bớt cơn đau.
“Sau này phải cẩn thận hơn, Yểm Linh không phải không có trí khôn, chúng xảo quyệt hơn cậu tưởng nhiều. Có thể cậu đã chọc giận chúng rồi, càng hút nhiều tinh thần lực thì Yểm Linh càng mạnh lên.” Thấy tạm thời không cần hành động, Fanta cũng nằm xuống bên cạnh, gối tay sau đầu nhắm mắt dưỡng sức.
“Fanta, anh làm nghề gì ở Thế Giới Mới vậy? Đừng có nói là bán gỗ nhé, anh thừa biết em không tin đâu.” Lâm Lạc Nhất vừa ngồi dậy đã hỏi ngay, chẳng chịu ngồi yên chút nào.
“… Công việc của ta rất đa dạng.”
“Thế bình thường anh làm gì? Khảo sát Thế Giới Mới à?”
“Chủ trì hôn lễ, đưa tang, tiêu diệt kẻ xâm lấn, chuẩn bị tế lễ… Ngày nào cũng bận rộn. Thời gian ra ngoài tìm cậu là lúc rảnh rỗi nhất của ta đấy, coi như đang đi nghỉ phép.”
“Chủ trì hôn lễ?” Lâm Lạc Nhất tưởng tượng ra hình ảnh một người mặc vest chỉn chu làm chủ hôn.
“Chứng kiến sự kết hợp của các cặp đôi mới cưới, khi cần thiết sẽ đưa ra lời khuyên. An ủi linh hồn người đã khuất, đưa họ đến vòng luân hồi tiếp theo. Bảo vệ lãnh thổ và chuẩn bị các nghi lễ khác nhau.”
“Chứng kiến… Có phải như em nghĩ không? Các cặp đôi mới cưới làm chuyện đó ngay trước mặt anh…”
“À, đương nhiên rồi. Có những sinh vật tuổi thọ rất ngắn, cả đời chưa từng gặp mặt cha mẹ, cũng có những sinh vật được sinh ra từ tự nhiên, không có cha mẹ. Khi chúng tìm được bạn đời mong muốn kết đôi, chúng cần sự giúp đỡ của ta.”
“Ồ… công việc thiêng liêng thật đấy…” Lâm Lạc Nhất không biết đang nghĩ gì.
“Vậy sao? Có lẽ vậy, đó là trách nhiệm của ta. Thực ra ta chỉ thích chém gϊếŧ kẻ xâm lấn, cũng thích tra tấn tù nhân, nhưng không giỏi quan sát tâm lý đối phương như cậu. Cấp trên cho rằng ta chỉ đang bạo hành thuần túy nên đã tước bỏ quyền này của ta.”
Lâm Lạc Nhất bật cười: “Tra tấn tù nhân? Dùng ghế điện hay dùng hình phạt kẹp chân?
“Không phải, để ta cho cậu một trải nghiệm miễn phí.” Fanta cúi người gần lại rồi chạm vào trán cậu, đôi mắt vàng kim mở ra, một sợi xúc tu xanh lục mọc ra từ hộp sọ của anh chui vào giữa lông mày Lâm Lạc Nhất.