Cục công an thành Nam.
Chính vào lúc Sở Ly dứt lời một giây sau, trong nhà xác, một cổ thi thể đột nhiên ngồi bật dậy.
Hối mắt tối om của nó nhìn chằm chằm phía trước, rồi nhìn chung quanh để phân biệt phương hướng, thân ảnh lập tức hóa thành một đạo quỷ ảnh, bay về hướng đó.
“Đ, đ, đ, đm...” Thường Khải Toàn nhìn thấy một màn này dùng tay bịt chặt miệng mình, mới không làm cho bản thân mình kêu ra tiếng.
“Thật, thật, thật, thật sự cmn có quỷ...” Cậu ta hoảng loạn mà không ngừng ra khỏi nhà xác, sau đó gọi điện cho Từ Thụy Chi.
“Lão, lão, lão, lão đại, thật sự có quỷ, thật sự có quỷ.”
Thường Khải Toàn đến nói chuyện cũng không lưu loát nữa, cậu ta cũng không phải là sợ hãi, mà là tam quan vỡ nát khiến cho đầu óc cậu ta hiện tại có chút không phản ứng lại, nửa ngày mới kéo thẳng được đầu lưỡi.
“Thi thể của Lưu Mãn vùng dậy rồi, anh ta hiện tại đang đi về phía tây.”
“Được, tôi biết rồi.” Từ Thụy Chi biết cậu ta sẽ là bộ dáng như vậy, bình tĩnh trả lời.
Khi Sở Ly cố ý để Thường Khải Toàn đi nhìn chằm chằm nhà xác, Từ Thụy Chi đã liệu được cấp dưới sẽ có phản ứng như vậy.
Sở Ly tiểu thiên sư này thật sự mà một chút thiệt cũng không muốn chịu...
Từ Thụy Chi lắc đầu cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Sở Ly.
“Lưu Mãn xác chết vùng dậy rồi.”
“Nhận được.” Sở Ly nhanh chóng trả lời lại.
Cùng lúc đó, chung quanh nhà cũ lại đến hai người, là một đôi vợ chồng đã có tuổi.
Có điều nhìn dáng vẻ hai người, thân thể còn rất khỏe mạnh.
Bọn họ được một vị cảnh sát khác dẫn đường, một đường không nói chuyện mà đi vào nhà cũ.
Hai người kỳ thật không muốn đến, nhưng cảnh sát nói cho bọn họ biết, nếu như không đến, bọn họ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa còn đưa video giám sát cho bọn họ xem, lúc nhìn thấy thân ảnh màu trắng đó, Hứa Kiến Quốc còn muốn kháng cực lập tức mềm nhũn.
Bạn già bên cạnh ông ta sắc mặt cũng trắng bệch, có điều cũng không nói gì, trực tiếp đi theo lại đây.
Sở Ly an tĩnh mà ngồi trên ghế nhỏ mặt nghiêm túc mà nghịch điện thoại, đây là ghế cậu mua từ chợ đồ cũ, chuyên dùng để bày sạp, nghĩ tới nơi này không có chỗ sạch sẽ để ngồi nên mang theo.
Trương Tân còn tưởng cậu vội vàng bàn nghiệp vụ, kết quả sáp lại nhìn, Sở Ly thế mà đang chơi game xếp hình Tetris.
???
Filter của Trương Tân đối với Sở Ly lập tức vỡ vụn rơi đầy đất.
TOMATO, lúc căng thẳng như vậy mà còn chơi game có ổn không?
Lỡ như đợi lệ quỷ vừa tới, không kịp ra tay thì phải làm sao?
Tối nay mục đích của bọn họ đến đây rốt cuộc là cái gì?”
Nhưng không thể không nói, ‘đại sư’ chính là ‘đại sư’, có thể ở dưới bầu không khí khủng bố này mà yên tâm chơi game, chỉ điểm này, hầu hết mọi người không ai làm được.
Trương Tân yên lặng khịa ở trong lòng, lúc này điện thoại trong túi hắn vang lên, hắn nhìn thấy Sở Ly không chú ý đến hắn.
Nên lấy điện thoại ra nhìn một cái, sau đó nhanh chóng cất vào túi.
Thời gian tiếp tục trôi qua, rất nhanh hai người họ đã ở trong căn nhà cũ này 1 tiếng đồng hồ.
Đợi đến lúc 8 giờ, Sở Ly cất điện thoại đi, rồi mới đứng dậy.
Chính vào lúc Trương Tân căng thẳng cho rằng có cái gì tới, Sở Ly thế mà chỉ là duỗi người.
“...”
Lời hắn định nói, đột nhiên hoàn toàn không nói ra được.
Trương Tân cho rằng Sở Ly muốn tiếp tục chơi game xếp hình, kết quả lần này lại không có, mà mở ba lô ra, từ trong đó lấy ra kiếm tiền đồng.
Thật sự là muốn động thủ rồi sao?
Trong mắt Trương Tân đột nhiên trở bên vô cùng phức tạp, trong lúc căng thẳng còn mang theo cảm xúc mà người khác nhìn không hiểu.
Bên ngoài, đôi vợ chồng già kia đã đến trước căn nhà cũ, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt kinh sợ bất định.
“Minh Quyên, bà nói xem, có phải là cô ta quay lại rồi không?” Hứa Kiến Quốc khẽ nói.
Lúc này, bên cạnh bọn họ không có cảnh sát, hai người cuối cùng cũng có thể giao lưu rồi.
“Bóng lưng đó chắc chắn là cô ta, tôi sẽ không nhận nhầm, lúc cô ta chết chính là một thân màu trắng.” Người vợ tên là Minh Quyên kia gật đầu, giọng nói có chút ngưng trọng.
“Vậy thì phải làm sao? Năm đó chúng ta...”
“Không sợ, nếu như tôi lúc đó có thể gϊếŧ cô ta một lần, đương nhiên có thể gϊếŧ cô ta lần thứ hai.” Ánh mắt bà ta đột nhiên hiện lên tàn nhẫn.
Người này không phải là thiên sư, có điều mẹ bà ta là bà cốt, bà ta từ nhỏ mưa dầm thấm lâu, cũng hiểu được rất nhiều thuật pháp.
Hai người nói rất nhỏ, chỉ có hai người nghe được giọng nói của nhau.
Bà ta mặc dù không hiểu tại sao cảnh sát lại gọi bọn họ đến, mà cảnh sát lại không đi theo cùng, nhưng đúng lúc có cơ hội cho bà ta ra tay.
Tiện nhân đó, lúc đầu bà ta có thể phong ấn được, hiện giờ bà ta sao phải sợ?
Hơn nữa vụ án không phải là có thời hạn truy tố sao, hiện giờ đã qua hơn 40 năm, sớm đã không còn hiệu lực, bà ta căn bản không cần sợ phát luật trừng phạt.
Bà ta vẻ mặt ngoan độc mà đi vào nhà cũ, đúng lúc đυ.ng mặt với Sở Ly và Trương Tân.
???
Bà ta không ngờ trong nhà cũ lại còn có người khác, nhìn ăn mặc của hai người này cũng không giống cảnh sát.
“Cậu là thiên sư?” Nhìn thấy kiếm tiền đồng, bà ta thu lại tàn nhẫn, lạnh lùng hỏi Sở Ly.
“Người cuối cùng cũng đến rồi.” Sở Ly không hề trả lời bà ta, mà nhìn về phía không trung.
Ở đó, có một thân ảnh màu trắng đang bay về phía này.
Bà ta thuận theo ánh mắt Sở Ly nhìn qua, mặc dù khoảng cách xa bà ta nhìn không rõ, có điều vẫn cảm nhận được ở đó có gì đó không đúng.
“Là cô ta tới sao?” Hứa Kiến Quốc nhìn thấy sắc mặt bà ta âm trầm, căng thẳng hỏi.
“Ừm, anh Hứa cẩn thận một chút, đợi lát nữa tôi sẽ đối phó với cô ta.”
Bà ta để Hứa Kiến Quốc đứng sang một bên, bà ta cũng lấy chuỗi hạt trong túi ra.
Chuỗi hạt đó chút hơi cũ, là truyền lại mấy đời.
Chính vào lúc bà ta nói chuyện, bóng trắng đó cũng đến càng gần, cách bọn họ chỉ còn mấy mét, đứng ở bên ngoài nhà cũ, tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ của nữ quỷ.
Hoặc là nói đúng hơn là dáng vẻ của hắn.
Người đến thể mà là người bị hại đầu tiên Lưu Mãn.
Quỷ hồn bình thường hầu hết đều có thể dùng phương thức linh thể tồn tại, người dương khí nặng không thể nhìn thấy bọn họ.
Chỉ có trẻ con hoặc là đang gặp xui xẻo, người dương khí tương đối kém mới có thể nhìn thấy.
Mà hầu hết quỷ hồn đều bởi vì mới chết không lâu, quỷ hồn còn chưa được siêu độ, mới dừng lại ở nhân gian.
Ví dụ như nữ quỷ bị tai nạn xe cộ mà vị cảnh sát kia gặp phải.
Tình huống của anh ta chính là như vậy, vốn dĩ là người quỷ thù đồ, là có thể an tường không có chuyện gì.
Mà lệ quỷ bởi vì oán lực quá mạnh, có thể hiện ra thực thể.
Nhưng hầu hết, bọn họ đều càng thích ẩn thân hơn, bởi vì như vậy càng tiện hành động.
Có điều nữ quỷ kia đương đối kiêu ngạo, trực tiếp mượn xác Lưu Mãn vùng dậy chạy ra ngoài.
Nữ quỷ bị phong ấn nhiều năm, mặc dù trên người đầy lệ khí, nhưng nguyên khí bị thương nặng, liền nghĩ ra cách mượn oán khí đầu thất của Lưu Mãn để làm cường đại chính mình.
“Hừ, thật không ngờ, thật không ngờ tôi còn có thể được thả ra đúng không?”
Miệng Lưu Mãn rõ ràng không động đậy, nhưng giọng phụ nữ nói bén nhọn chói tai, lại lộ ra oán hận cùng cực phát ra từ trên người Lưu Mãn.
Một màn này thật sự quỷ dị, Trương Tân lẳng lặng trốn ra phía sau Sở Ly.
Sở Ly cũng không hề lập tức động thủ, cậu có chút tò mò, muốn nghe xem mấy người đó năm đó rốt cuộc có ân oán gì?
“Ra được thì đã làm sao, chỉ dựa vào cô, còn muốn hại tôi và anh Hứa?” Minh Quyên không yếu thế cười lạnh một tiếng, năm đó, nếu như không phải gia thế của đối phương tốt hơn bà ta, người gả cho Hứa Kiến Quốc chính là bà ta.
Bà ta đã nhẫn nhịn 4 năm...