Thiên Sư Muốn Nằm Thẳng, Nhưng Luôn Có KPI Tìm Đến

Chương 3: Tập kích cảnh sát

Lập tức đứng thẳng người làm một đoạn kiểm điểm 200 chữ.

Lục Tinh Thần nhìn thấy thái độ của cậu còn tính là thành khẩn, lại giáo dục thêm vài câu, rồi thả cậu đi, chỉ là thu sạp cho lên xe tuần tra chuẩn bị đi tuần tra nơi khác.

Đợi Lục Tinh Thần rời đi, Sở Ly đổi một nơi khác, từ trong ba lô lấy ra một mảnh vải bố, tìm một cái gậy buộc lên dựng sạp mới.

Hắc hắc, chính là không sửa đổi.

Có điều lần này cậu đã nhận được giáo huấn không đeo kính râm nữa, tránh cho chắn tầm mắt cậu, không nhìn rõ được cảnh sát.

Lần này vận khí của cậu không tồi, rất nhanh đã có một người phụ nữ trung nhiên mặt mày ủ ê đi tới.

“Tính cái gì? Chị gái mỹ lệ này?”

Sở Ly lớn lên xinh đẹp, nói chuyện cũng ngọt, chọc cười người phụ nữ trung niên mặt mày ủ ê cười ra tiếng, có điều rất nhanh đau khổ trong lòng lại một lần nữa làm sắc mặt bà ảm đảm xuống.

“Tuổi này của tôi đã không phải là chị gái nữa rồi, tôi muốn tính một chút sức khỏe của con gái tôi.”

Bà là vô tình đi tới nơi này, nhìn thấy có một sạp nhỏ đoán mệnh, ôm hy vọng còn nước còn tát mà đi tới.

Mặc dù Sở Ly quá trẻ tuổi làm cho bà có chút hoảng hốt, nhưng trong lòng người phụ nữ khó chịu không thể nói với ai, vẫn là ngồi xuống.

“Từ lúc chúng tôi chuyển đến nhà mới, sức khỏe con gái tôi liền không tốt, cứ hai ba ngày thì lại đau đầu, cuối cùng có một lần nghiêm trọng, trực tiếp ngất xỉu ở trong nhà, hiện tại còn nằm trong phòng ICU.”

“Nhưng chúng tôi đã làm hết mọi kiểm tra, đều không kiểm tra ra được nguyên nhân bệnh, con bé mãi không tỉnh lại.”

“Bác sĩ nói, con bé nếu như tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ chết não.”

Nói đến đây, giọng nói người phụ nữ mang theo tia nghẹn ngào.

Nghĩ tới con gái trên người cắm đầy ống, đáng thương hôn mê bất tỉnh, bà gần như là muốn rơi lệ.

Hôn mê bất tỉnh không tìm ra nguyên nhân bệnh, sắc mặt Sở Ly nghiêm túc lên.

“Báo sinh thần bát tự của con gái cô.”

“Ngày * tháng * năm * giờ * phút *.” Người phụ nữ rất nhanh đã nói ra.

Sở Ly bấm tay tính toán, mệnh này mặc dù không phải là đại quý đại quý, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là bị bệnh mà chết sớm, mà trong mệnh của cô gái này không có kiếp nạn này.

Không đúng.

Cậu lại hỏi người phụ nữ báo sinh thần bát tự và cả địa chỉ nhà mới.

Người phụ nữ nhìn thấy biểu tình của cậu không đúng, vội vàng nói ra toàn bộ.

Sở Ly lại một lần nữa bấm tay tính toán, cuối cùng cũng tìm ra vấn đề.

“Các người phạm Thái Tuế, có người ở ở vị trí đông bắc trong căn nhà mới của các người đặt một con chuột chết và chôn búp bê bị cắm châm trên đầu.”

“Hai thứ này đều là tà vật cực âm, có người đang nguyền rủa các người.”

“Bà cẩn thận nghĩ lại xem, năm nay bà có phải là đừng xảy ra xung đột với người khác?”

???

Góc phía đông bắc chính là phòng con gái bà, lời này vừa nói ra, sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi, bà ta đầu năm nay mới trang hoàng lại nhà mới, chồng bà trong lúc trang hoàng có phát sinh xung đột với một nhân viên có chút khập khiễng.

Mặc dù xung đột rất nhanh được giải quyết, nhưng không biết vì cái gì, mỗi lần bà nhìn thấy người đó, luôn cảm thấy trên người đối phương có một cổ tà khí.

Người một nhà bọn họ đều rất thành thật an phận, trừ chuyện này ra, bà không nghĩ được đến chuyện gì khác.

“Hẳn là chuyện này.”

Sở Ly nghe xong gật đầu, chỉ có nhân viên sửa sang nhà cửa mới dễ dàng động tay động chân vào nhà của người khác.

Đúng lúc năm nay là năm tuổi của con gái người phụ nữ này, nên đã gặp họa.

“Vậy tiểu sư phụ, tôi nên làm thế nào?” Người phụ nữ như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi.

“Về nhà đào vật kia lên tìm một nơi không có ai ở, vào lúc hai giờ chiều chính là lúc mặt trời mạnh nhất đốt đi, cuối cùng đem lá bùa này đặt vào phòng con gái cô, nó có thể giữ bình an cho con gái cô.”

Sở Ly đưa bùa tịnh tâm sáng nay mới vẽ cho người phụ nữ.

“Đợi con gái bà sau khi tỉnh lại, nhớ sau này mỗi năm tới đạo quán thắp hương, làm nhiều việc thiện, tiêu trừ âm khí trên người.”

“Được, cảm ơn tiểu sư phụ.” Người phụ nữ cầm lá bùa như cầm tiên đan, vội vàng cảm ơn xong rời đi.

Mặc kệ Sở Ly nói có đúng hay không, trong lòng bà lúc này, chính là thần dược cứu được con gái bà.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ, Sở Ly rất vui vẻ, đơn hàng thứ hai của cậu hoàn thành rồi.

Rèn luyện cũng rất đơn giản đấy chứ.

Có điều cứ cảm thấy bản thân mình giống như để sót cái gì đó...

Thẳng đến khi người thức ba đến tìm, Sở Ly mới phát hiện chính mình để sót cái gì.

Cậu vừa nãy đoán mệnh không thu tiền, mà cái này thì cũng thôi đi, cậu đoán mệnh cho người thứ 3, người này còn không tin, còn tố cáo cậu.

Vì thế cậu và Lục Tinh Thần lại gặp nhau.

“Hay lắm, cậu sao vẫn còn ở đây đi lừa gạt người ta.”

“Chú cảnh sát, tôi mới không có lừa gạt, dù sao một đồng tôi cũng không kiếm được.” Sở Ly nói rồi nói còn có chút ấm ức.

Cậu vất vả lắm mới cần mẫn được một chút, ngồi xổm cả một buổi sáng, chỉ đợi được 4 lượt người đi tới, trong đó còn có một người đến hai lần.

Ra khỏi nhà không xem hoàng lịch, hôm nay thật sự là làm việc gì cũng không thuận lợi.

“Được rồi, phong kiến mê tín là không được, hiện tại bất kể là chuyện gì cũng phải nói đến khoa học, cậu cùng tôi về viết kiểm điểm 1000 chữ, sau đó đừng có tiếp tục nữa, nếu như để tôi bắt cậu một lần nữa, đến lúc đó sẽ phạt tiền cậu.”

“Ồ...”

Sở Ly rơi vào đường cùng, lần đầu tiên ngồi lên xe cảnh sát.

Có điều cậu không biết là, đây cũng không phải là lần cuối cùng...

Đợi nhận xong giáo huấn đi từ sở cảnh sát ra, Sở Ly cả người có chút héo héo.

Cậu cũng không chuẩn bị tiếp tục đi bày sạp nữa, đi vào một cửa hàng ăn một bát mì, cẩn thận mà ăn từng miếng.

Sở Ly đang ăn mì đồng thời, gặp ba người cảnh sát mặc đồng phục đi ra ăn cơm.

Bọn họ ngồi đối diện Sở Ly.

Sở Ly vừa ngẩng đầu, hắc, hay lắm, đối diện có một người đàn ông cao to lớn lên rất đoan chính.

Trên người người này bị hắc khí che kín, càng đáng sợ hơn là trên mặt đầy huyết quang, dường như đã che hết gương mặt tuấn tú của anh ta.

Mà trên đầu người có một ngọn nến bị tắt ngúm, hai bóng còn lại trên đầu vai lúc sáng lúc tối, mắt thấy không bao lâu nữa sẽ tắt ngúm luôn.

Gương mặt này vừa nhìn thấy là tướng đột tử, tuyệt đối sống không quá đêm nay.

Mỗi người đều có ba ngọn nến, phân biệt là trên đầu cùng hai bên bả vai, cho dù là ngọn đèn nào xuất hiện vấn đề, cho dù là người bất tử cũng sẽ rớt nửa tầng da.

Dân gian có cách nói, là ban đêm đi trên đường tối, mặc kệ có người gọi tên cùng đừng quay đầu, một khi quay đầu, quỷ sẽ nhân cơ hội thổi tắt nến trên người bạn.

Nến bị diệt tức là hao tổn dương khí, khi đó quỷ hồn sẽ mượn cơ hội làm hại lấy mạng.

Tình huống người đàn ông hiện tại rất tồi tệ, đèn của anh ta không chỉ bị diệt 1 ngọn, thậm chí hai ngọn còn lại còn có hiện tượng lúc nào cũng sẽ bị diệt.

Nếu như không phải anh ta bình thường làm chuyện tốt tích đức, nếu đổi lại là người khác đã sớm mất mạng rồi.

Người bình thường rất ít xảy ra tình huống này, chắc chắn là cảnh sát này đã đi đến nơi không sạch sẽ tiếp xúc với thứ lợi hại, bị lệ quỷ quấn lên.

Đợi đến khi lệ quỷ hút hết dương khí của người này, thì sẽ là một phen cắn nuốt.

Sở Ly ăn hết bát mì, trực tiếp đi tới trước mặt người đàn ông, vỗ mạnh lên vai anh ta một cái.

Hai đạo kim quang bằng mắt thường không thể nhìn thấy theo lòng bàn tay cậu đi vào cơ thể anh ta.

Chỉ trong nháy mắt, hai ngọn nến trên vai người đàn ông lập tức sáng lên không ít, không đến mức chỉ còn như hai mầm đậu như trước.

Người đó đang cúi đầu ăn mì, thật không ngờ tới Sở Ly ở trước mặt công chúng lại ‘tập kích’ anh ta, bị cậu vỗ như vậy, làm cho mì nghẹn ở cổ họng, lập tức ho sặc sụa.

Hai người đi cùng cũng có chút ngơ ngác, chủ yếu là bọn họ thật không ngờ cậu tuổi còn trẻ mà bưu hãn như vậy, ở trước mặt cảnh sát tập kích cảnh sát.

“Làm cái gì? Ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu, không được phản kháng, bằng không tôi sẽ dùng côn.”

Một người trong đó vội vàng móc côn ra, người còn lại vội vàng vỗ lưng cho lão đại bọn họ.

Sở Ly rất phối hợp mà ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu, cậu nhìn thấy trên TV từng có người làm như vậy rồi, chưa từng nhìn thấy heo chạy, thì cũng từng ăn qua thịt heo.