Trong phòng im lặng hồi lâu, Thẩm Thư Dao lại gọi một tiếng, sợ hắn hiểu lầm nên giải thích vài câu, bảo đảm mình không có ý gì khác, chỉ là tay vụng về. Lúc này Tạ Ngật mới đứng dậy, bước chân vững vàng đi về phía nàng.
Sau lưng nóng lên, Thẩm Thư Dao run rẩy, bàn tay to lớn của hắn lướt qua, toàn thân nàng run lên.
"Thẩm Văn Võ tìm chàng vay tiền, sao hắn không tìm ta?"
Nam nhân lăn lăn yết hầu, giọng nói dường như nghiến răng, mang theo cảm giác căng thẳng: "Trước mặt mọi người, khó mà từ chối."
Ngón tay hắn linh hoạt, nhanh chóng buộc xong dây áo, sau đó lấy váy áo đã chuẩn bị sẵn trên giá, mặc cho nàng.
Lần đầu tiên được Tạ Ngật hầu hạ, Thẩm Thư Dao rất hưởng thụ, mím môi khẽ cười. Chỉ là hắn không biết nặng nhẹ, nhiều lần chạm vào da nàng khiến nàng kêu đau.
Thẩm Thư Dao khẽ nhíu mày, cảm nhận ngón tay thô ráp của nam nhân di chuyển trên vai, trong lòng dâng lên một chút rung động, dường như là hưng phấn, nàng thích Tạ Ngật như vậy, ngón tay đan xen, ánh mắt quyến luyến khiến tâm tình nàng rất tốt.
"Ừm, ta biết rồi."
Thẩm Văn Võ là đệ đệ ruột của nàng, từ nhỏ quan hệ rất thân thiết, nhưng cũng không ít lần cãi nhau. Nàng đương nhiên quan tâm đệ đệ, nhưng Thẩm Văn Võ năm nay mới mười lăm tuổi, làm việc chỉ dựa vào nhiệt huyết nhất thời, nói không chừng một lúc sau lại bỏ cuộc. Hơn nữa tiền tiêu vặt của hắn mới được bao nhiêu, mượn một trăm lượng, cũng không biết khi nào mới trả.
Tạ Ngật nghe nàng lẩm bẩm, vẫn cúi đầu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt sâu thẳm.
"Nàng muốn thế nào?"
Yết hầu cao ngất trên dưới chuyển động, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ có gân xanh nổi lên trên cổ tay đang di chuyển để lộ cảm xúc của nam nhân.
Thẩm Thư Dao nhướng mày nói: "Bạc đương nhiên phải trả, để tránh sau này hắn được voi đòi tiên."
Dù là đệ đệ ruột, Thẩm Thư Dao cũng không muốn nuông chiều.
Mặc xong y phục, Tạ Ngật ngẩng đầu hít sâu lùi về sau hai bước, chỉ là mặc quần áo thôi nhưng không ngờ lại dày vò như vậy, hầu hạ phu nhân, thật sự rất vất vả.
Thẩm Thư Dao cúi đầu nhìn, cong môi cười, rất hài lòng với tay nghề của Tạ Ngật, xem ra ngày thường hắn quan sát rất kỹ.
"Ngân phiếu ở trong rương, tự mình lấy."
Tạ Ngật vẫn chưa thay y phục, nghe vậy ừ một tiếng, tay cởi nút áo không dừng lại. Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, lại nhớ tới một chuyện, hỏi: "Trần cô nương có phải đã đến rồi không?"
Khách khứa nam nữ tách ra nên Tạ Ngật không thấy Trần Thục Di.
Thẩm Thư Dao dừng bước, gật đầu nói: "Nàng ấy và nhị đệ đang ở hậu viện, canh giờ cũng sắp đến rồi, ta đi trước, đừng để bọn họ ngượng ngùng."
Tạ Ngật nghiêng đầu cười, "Ừ, ta thay y phục rồi sẽ qua đó."
Nam nhân nghiêng người, vai rộng eo thon, đường cằm góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng đặc biệt nổi bật, đôi môi mỏng khẽ mím lại ánh lên vẻ long lanh, dáng người rất đẹp.
Ý nghĩ không yên phận của Thẩm Thư Dao lại nổi lên, nàng đột nhiên tiến lại gần, ngẩng cằm nhón chân, môi đỏ khẽ hé mở, bộ dáng mặc cho người ta hái. Bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng đều nhận ra ý đồ của nàng mà biết điều đáp lại.
Nhưng khúc gỗ Tạ Ngật thấy thân thể mềm mại của nàng áp sát lập tức kéo nàng ra, nghiêm mặt nói: "Ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa."
Thẩm Thư Dao nhướng mày, thầm than trong lòng hai tiếng, đúng là một khúc gỗ.
"Ừ." Thật là hết hứng.
Một làn gió thơm thoảng qua chóp mũi, Tạ Ngật không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy một góc áo biến mất.
Thân thể hắn lập tức thả lỏng, không cần phải gồng mình nữa.
Tạ Ngật thay y phục rất nhanh, trong chớp mắt đã thay một bộ trường bào màu xanh biển đi theo Thẩm Thư Dao.
Lúc này khoảng giữa trưa, tiền viện đang náo nhiệt, với tư cách là chủ nhân của bữa tiệc hôn nay, không thể thiếu việc xã giao.
Vì vậy, khi Thẩm Thư Dao trở lại hậu viện thì chỉ có Trần Thục Di ở đó, nàng ngồi trên tảng đá lúc nãy, đầu hơi cúi xuống dường như đang cười.