Hạ Mạt bị Chu Cẩn Nghiêu giày vò đến mức như bùn nhão, ngay cả tiếng khóc cũng đứt quãng, cuối cùng gần như không thể phát ra tiếng.
Nhưng chính là trong tiếng khóc yếu ớt kia, lại tràn đầy ấm ức và xấu hổ.
Dù về sau cô cũng đồng ý, nhưng việc xảy ra ngay tại khu phố đông người thế này gần như nghiền nát chút lòng tự trọng cuối cùng của cô.
Chu Cẩn Nghiêu vừa lấy lại tinh thần đã thấy Hạ Mạt khóc vô cùng thương tâm.
Anh hơi mềm lòng, ôm thiếu nữ mềm mại như kẹo bông lên, xoay người cô lại lần nữa, để cô ngồi đối diện trong lòng anh.
Chu Cẩn Nghiêu trước nay không dỗ dành phụ nữ, nhưng hiện tại nhìn những giọt nước mắt trên mặt Hạ Mạt, anh theo bản năng muốn lau đi, động tác cũng bất giác dịu dàng hơn.
Chỉ là nước mắt của cô cứ như dòng thác đổ, không ngừng rơi xuống.
"Em được làm bằng nước sao?" Giọng nói anh mang theo ý cười rõ ràng.
Hạ Mạt vốn đã tủi thân ấm ức, lại thấy kẻ "đầu sỏ" hình như đang trêu tức cô thì cơn nghẹn trong l*иg ngực càng nhiều, chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, tức giận đẩy bả vai rắn chắc đang muốn cúi xuống của Chu Cẩn Nghiêu ra.
"Đều tại anh..." Hai mắt Hạ Mạt đỏ hoe.
"Được, được, đều tại tôi."
Thấy Hạ Mạt đã chịu mở miệng nói chuyện với mình, Chu Cẩn Nghiêu vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng dỗ dành.
Hạ Mạt vẫn khóc trong dứt, trong đầu không ngừng tua đi tua lại ánh mắt của những người qua đường khi nãy.
Cô nức nở nói: “Thấy rồi... thấy rồi, bọn họ đều thấy cả rồi...”
Chu Cẩn Nghiêu cuối cùng cũng nhận ra cô đang lo lắng cái gì. Anh nhịn cười, bàn tay to lớn trượt dọc theo sống lưng mềm mại của cô, xuống tới eo nhỏ rồi đánh lên mông cô một cái.
“Em là sinh viên thật à?”
Hạ Mạt như thể bị đánh cho ngốc, không hiểu ý anh.
“Bên ngoài không ai nhìn thấy đâu.”
"..."
Cô nhìn lại cửa kính xe, lúc này mới hiểu ý anh.
Nhưng giây sau, Hạ Mạt vẫn nâng đôi mắt mông lung có chút không xác định nhìn anh.
Đầu mũi cô nhỏ nhắn, vì khóc mà đỏ bừng, hàng mi dài còn vương giọt nước mắt sắp rơi mà chưa rơi hẳn.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc này của cô, yết hầu Chu Cẩn Nghiêu có chút ngứa, nếu anh là một tên lưu manh thật có khi sẽ hung hăng bắt nạt cô, giày vò cô, nhìn cô ở dưới thân mình khóc lóc xin tha.
"Yên tâm, họ không nhìn thấy, cũng không nghe thấy."
Chu Cẩn Nghiêu cười lặp lại một lần nữa.
Không lâu sau, nụ hôn nóng bỏng của anh lại rơi xuống.
Hạ Mạt còn chưa kịp phản ứng với lời của anh thì đã bị hơi thở mạnh mẽ xâm chiếm.
Bên ngoài, tiếng rao bán nhộn nhịp vẫn không ngừng vang lên, còn bên trong xe cũng là một khung cảnh nhộn nhịp khác.