"Chỉ có cà chua và dưa chuột thôi sao?"
"Đương nhiên là không rồi." Giang Mật bắt đầu đếm ngón tay: "Còn có bắp cải, mướp, cà, ớt, vân vân."
Mọi người vừa nghe đã vội vàng đặt đơn hàng.
Giang Mật vươn tay ngăn bọn họ: "Ai muốn đặt hàng thì phải trả tôi ba mươi phần trăm tiền đặt cọc đấy."
Bọn họ vừa nghe phải trả tiền đặt cọc thì đều tản ra hết.
"Đi thôi, người này chính là kẻ lừa đảo, khi bán thì nói chỉ có một giỏ, lát sau đã nói có mấy ngàn cân, chúng tôi mua thì phải đặt tiền cọc trước, tiền đưa ra ngoài rồi còn có thể lấy lại sao? Tôi thấy đừng nói đòi tiền, mà có khi còn chả tìm được bóng dáng đâu."
"Đúng rồi đấy, rau dưa của cô ấy đều là hàng bán chạy, cho dù tới lúc đó chúng ta không lấy hàng thì cô ấy cũng đâu cần lo là không bán được chứ."
"Cô ta có thể bán được với giá như thế này là bởi vì nó hiếm thôi, nếu còn có mấy ngàn cân nữa mang ra bán thì không phải sẽ trở thành hàng thông thường sao? Làm gì có ai chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy chứ? Cô ta coi chúng ta là đồ ngốc à."
"Đúng rồi đó. Vả lại giá tiền nhập hàng chắc chắn cũng không rẻ, chúng ta không bán giá cao hơn được thì sẽ bị tồn ở trên tay."
"Giải tán."
Giang Mật sớm đã đoán được, người buôn bán thời này còn rất bảo thủ, họ đều là người tự trồng rau rồi mang đi bán, hôm nay vui vẻ đặt hàng, nhưng khi trở về nằm xuống trong lòng bọn họ nghĩ tới lời bọn họ vừa nói thì chắc hẳn sẽ có nhiều người thấy không đành lòng.
Cô cũng không thể lập tức lấy đồ từ trong không gian ra, vì để giấu tai mắt của mọi người, cô phải thuê kho hàng ở nơi khác sau đó thuê xe chở hàng để chở. Nếu như những người này không lấy hàng thì một cái thị trường nông sản nho nhỏ như này, làm sao có thể tiêu thụ được nhiều hàng hóa như vậy.
Quan trọng là giá cả cũng không bán cao lên được.
Bán không hết sẽ phải kéo về kho hàng, ra ra vào vào sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, như vậy sẽ có không ít người chú ý. Vì tránh làm cho người ta nghi ngờ nên cũng không thể đem hàng hóa bỏ vào trong không gian một lần nữa được.
Mỗi ngày cô đều cần phải đi đến kho hàng mang hàng tồn kho đi bán, lại cần thuê xe để chở nữa, tự dưng lại tốn thêm một đống thời gian và chi phí.
Giang Mật gánh sọt trúc lên, đi mua một con gà, hai con cá trích, một cân trứng gà, một cây sườn lợn cùng đồ gia vị.
Cô nhớ đến trong nhà có hai đứa nhỏ nên còn mua thêm hai túi kẹo sữa, hai túi kẹo nổ, cô còn mua thêm cho Noãn Noãn một cặp dây buộc tóc có hoa màu hồng cùng một đôi kẹp hình con bướm.
Tiền còn chưa nằm nóng trong túi đã tiêu hết mười đồng.
Giang Mật thở dài một hơi, tiền đúng là một thứ có bao nhiêu cũng tiêu hết.
Cô xách giỏ trúc quay về thôn, hàng xóm bên cạnh nhìn cô chằm chằm, còn rướn cổ dài ra xem trong giỏ trúc của cô có gì.
Giang Mật không cảm thấy không thoải mái, cô bình thản ung dung trở về nhà họ Tiêu.
Nhà họ Tiêu là một căn nhà làm bằng đất, mái ngói màu đen xiêu vẹo, tưởng chừng như có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.
Hai cái đầu củ cải nhỏ đang đứng ở ngưỡng cửa, vừa thấy Giang Mật xách một giỏ trúc về thì cả hai đều mở lớn mắt.
Nhất là Tiêu Dương, cậu đã hiểu được.
Người phụ nữ hư hỏng này đối xử tốt với bọn họ, là vì đã lừa được tiền trong tay của anh cả.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dương trầm xuống, số mệnh của anh cả cũng quá khổ rồi.
Thi lên đại học mới được hai năm thì cha mẹ đã gặp tai nạn, phải nghỉ học để chăm lo cho hai đứa bé là cậu với em gái.
Rất vất vả mới lấy được vợ, thế mà lại là một kẻ phá của.
Chiếm lấy giường của anh cả còn không cho anh ngủ chung một phòng.
Người phụ nữ này có gì tốt? Lấy về là để moi tiền của anh cậu sao?
Cậu trợn trắng mắt, muốn chạy đi tìm Tiêu Lệ để tố cáo.
"Hai đứa giữ cửa giúp chị." Giang Mật đầu đầy mồ hôi, thở phì phò: "Chị có mua thịt và kẹo sữa."
Một chân Tiêu Dương đã bước ra được một nửa, vừa nghe có kẹo sữa đã vội vàng dừng lại, chân lại bỏ ra khỏi giày xăng đan.
Cậu mơ màng mở đôi mắt đen láy nhìn Giang Mặt, lặng lẽ đem chân thu lại.
"Ha ha ha."
Giang Mật chợt bật cười, gánh nặng trên vai cũng tuột khỏi vai, cô không có sức để gánh nó vào nữa.
Khuôn mặt ngăm đen của Tiêu Dương ửng hồng, hai vành tai cũng phiếm hồng theo, cậu thẹn quá hóa giận mà trừng mắt với Giang Mật, cùng lúc đó cũng rút giày ra đập mạnh vào tường.
Giang Mật cười đến đau bụng: "Được rồi, được rồi, cho chị xin lỗi, chị không nên cười nhạo em." Cô nhận ra đứa nhỏ đang bị tổn thương lòng tự tôn nên cố nén cười, ý cười từ trong mắt bộc lộ ra: "Buổi tối chúng ta ăn thịt."