Toàn thân Tần Khả Nhân cứng đờ, muốn cự tuyệt lại sợ bị bóp chết, thân thể căng thẳng không nói gì.
Biết gạt tôi sẽ có kết cục gì không?
Những lời anh nói qua điện thoại lúc trước lại vang vọng trong tâm trí cô.
Nếu cô lừa gạt anh, anh sẽ biến điều đó thành sự thật chăng?
Tần Khả Nhân hối hận rồi, ăn vạ ai đều được, nhưng không nên đi ăn vạ đại vai ác này!
Trong chuyện tình cảm nam nữ, Tần Khả Nhân không có kinh nghiệm gì, cho nên đối với hành động lúc này của Cảnh Khuyết căn bản không thể cự tuyệt.
"Cảnh Khuyết, anh đừng như vậy được không…"
Động tác của anh càng lúc càng thái quá, Tần Khả Nhân vừa tức vừa sợ, thân thể hơi run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Cảnh Khuyết đã sớm nhận thấy sự sợ hãi của cô, nhưng anh không muốn buông tha cơ hội này, khi nghe thấy ngữ khí nói chuyện của cô khác lúc, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Anh đứng dậy, đem tây trang trên mặt đất trực tiếp che lại thân thể mềm mại của cô, sửa sang lại quần áo của mình, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể người vừa rồi khinh bạc Tần Khả Nhân không phải là anh.
"Cô ở lại đây trước đi, tôi sẽ bảo người mang quần áo tới đây." Cảnh Khuyết nói, rồi trực tiếp mở cửa phòng nghỉ rời đi.
Cảnh Khuyết vừa rời khỏi phòng nghỉ không lâu, đã có người đưa quần áo tới đây.
Lần này là một chiếc váy bảo thủ hơn, cổ áo cao đến mức che kín cổ cô, mặc cho bạch liên hoa Tần Diệu Nhi kia dẫm như thế nào, chiếc váy này cũng không thể rơi.
Nhìn người trong gương thay một bộ váy mới trông có vẻ thanh thuần lại kiều diễm, Tần Khả Nhân không thể không cảm thán, Tần Khả Nhân trong sách chết sớm như vậy cũng thật đáng tiếc.
Một mỹ nhân như vậy, muốn câu dẫn ai cắn câu thì rất đơn giản, lại đi treo cổ trên cành cây vô tâm Tề Ngọc kia.
Khi Tần Khả Nhân thay quần áo xong ra khỏi phòng nghỉ, cô muốn tìm cơ hội rời khỏi yến hội này.
"Tần tiểu thư, phòng tiệc ở bên kia." Một người phụ nữ mặc trang phục trang trọng dừng lại gọi Tần Khả Nhân, duỗi tay chỉ đường cho cô với nụ cười chuyên nghiệp.
Tần Khả Nhân hít sâu một hơi, "Nhưng tôi không muốn đến sảnh tiệc, tôi muốn trở về."
" Cảnh tiên sinh ở sảnh tiệc chờ Tần tiểu thư qua đó."
Trong giọng nói của người phụ nữ lộ ra khí thế khiến cô không thể cự tuyệt.
Mọi người ở Lăng Thành đều biết Cảnh Khuyết là người như thế nào, bao gồm cả Tần Khả Nhân. Cô tạm thời không dám nhổ lông ở miệng hổ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ đó.
Theo sự dẫn đường của người phụ nữ, Tần Khả Nhân nghe thấy rõ giọng nói của Cảnh Khuyết ở chỗ quẹo.
"Tin rằng mọi người đều đã nghe được một chút tiếng gió, về việc Cảnh gia và Tề gia liên hôn."
Tần Khả Nhân nghe vậy, nhớ tới tình tiết trong sách.
Cảnh gia và Tề gia liên hôn, là Tề Minh Kiều gả cho Cảnh Khuyết.
Câu chuyện đã phát triển đến mức này, như vậy chờ Tề Minh Kiều gả cho Cảnh Khuyết, cô sẽ có thể thoát thân, lại tìm một cơ hội nói với Tề lão gia rằng mình muốn ra nước ngoài học gì đó, thoát khỏi sự đuổi gϊếŧ của Cảnh Khê, cho dù ở Lăng Thành mọi chuyện phát triển như thế nào, dù sao cô ở nước ngoài vẫn có thể tung hoành thiên hạ là tốt rồi.
Trong đầu Tần Khả Nhân bàn tính ý nghĩ viển vông, hoàn toàn quên mất lúc trước mình đã nói với Cảnh Khuyết về chuyện kết hôn giả.
Tần Khả Nhân vừa bước vào phòng tiệc, cánh tay đã bị một bàn tay to ấm áp nắm lấy.
Tần Khả Nhân có chút kháng cự, muốn giãy giụa, giương mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Khuyết, ánh mắt hơi u ám nhìn cô.
"Hiện tại, Cảnh Khuyết tôi tuyên bố, Cảnh gia chính thức liên hôn cùng Tề gia, không lâu sau tam tiểu thư Tề gia Tần Khả Nhân sẽ gả vào Cảnh gia."
Mọi người trong sảnh tiệc nghe vậy, vốn đã lặng ngắt như tờ, chờ khi Cảnh Khuyết nói xong, lập tức náo loạn lên.
"Trời ơi, sao có thể! Cảnh Khuyết sao lại cưới con gái nuôi của Tề gia…”
"Đúng vậy, người phụ nữ kia chỉ là con gái nuôi, dựa vào cái gì có thể gả cho Cảnh Khuyết!"
"Tần Khả Nhân, nói dễ nghe một chút là tam tiểu thư Tề gia, trên thực tế chỉ là con gái nuôi, Cảnh Khuyết sao có thể cưới cô ta!"
......
Trong một góc của phòng tiệc, Tề Ngọc nắm chặt nắm tay, gắt gao nhìn chằm chằm đôi nam nữ trông rất xứng đôi ở giữa phòng tiệc, thần sắc vốn ôn nhuận tức khắc trở nên âm u.