Cửa xe mở ra, Tề Ngọc xuống xe. Anh ta là nam chính trong sách, tất nhiên tràn đầy vẻ tao nhã. Trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn luôn có vẻ ôn nhu, mặc dù lúc này vẻ mặt trách cứ, nhưng chưa từng mang theo một tia sát khí.
Tề Ngọc hoảng loạn, lên tiếng chất vấn, "Cô không sao chứ?"
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Tần Khả Nhân, tức giận lập tức tan đi, "Tiểu Khả, sao em lại ở đây?"
Tần Khả Nhân chưa quên, Tề Ngọc này là nhân vật trung tâm, huống chi, cô suýt chết vì người yêu nhỏ của anh ta.
Hiện tại, tất nhiên cô sẽ không tức giận, quyết đoán liếc nhìn anh ta một cái, không mặn không nhạt nói, "Chân tôi bị bong gân."
Tề Ngọc chú ý tới cổ chân sưng đỏ của cô, dán lòng bàn tay lên, "Đau không..."
Đầu ngón tay vừa chạm vào, Tần Khả Nhân liền mẫn cảm thu lại, "Tề Ngọc, anh mang tôi đến bệnh viện trước đi."
Tề Ngọc chớp mắt một cái, vô thức dâng lên một chút thất vọng.
Tần Khả Nhân trước đây, đều gọi anh ta là anh Tề Ngọc.
Tần Khả Nhân không quan tâm suy nghĩ của nhân vật trung tâm, cô căn bản không nhìn anh ta, sau khi lên xe thì nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ về chuyện của mình.
Cảnh Khê chỉ sợ sẽ không để yên, huống chi cô còn chọc vào Cảnh Khuyết.
Những ngày kế tiếp, có lẽ sẽ không quá dễ dàng.
"Tiểu Khả, anh ôm em xuống, chân em không đi được xa như vậy."
Tần Khả Nhân nhìn mắt cá chân sưng to, chịu đựng đau đớn nói, "Không cần, tôi tự đi được."
Thấy bộ dáng quật cường của cô, đôi mắt Tề Ngọc đen hơn vài phần. Lần này, anh ta không cho cô kháng cự, còn chưa chờ cô phản ứng lại, đã cường ngạnh bế ngang cô lên.
"Uy, anh buông ra."
Tề Ngọc cười khẽ, "Yên tâm, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Ánh mắt Tần Khả Nhân vẫn có chút choáng váng... Không hổ là nam chính, nụ cười ôn nhu này không biết đã làm mê chết bao nhiều phụ nữ. Đương nhiên, không bao gồm mình, người suýt chết vì người yêu nhỏ của anh ta.
Sau khi Tề Ngọc đi đăng ký thì Tần Diệu Nhi gọi điện thoại tới.
Gọi tới điện thoại của Tề Ngọc.
Tần Khả Nhân tuyệt đối không chạm vào điện thoại của người khác, nhưng vừa thấy trên màn hình nhảy lên hai chữ Diệu Nhi, cô liền nhịn không được cầm lấy di động, nghe máy.
"Uy, chị, sao vậy?"
Tần Diệu Nhi giật mình mất vài giây, mới phục hồi lại tinh thần.
Sao có thể!
Tần Khả Nhân không phải đã rơi vào tay Cảnh Khê rồi sao?
Cảnh Khê có thể cho cô sống tốt sao?
Cô ta rất nhanh đã ổn định cảm xúc, thử nói, "Ai vậy?"
Tần Khả Nhân đương nhiên nhìn ra ý đồ của cô ta, mở miệng trào phúng, "Ngoại trừ em gái của chị Tần Khả Nhân ra, thì còn có thể là ai chứ? Chị, chị cũng không muốn em chết phải không? Nhờ diệu kế của chị, hiện tại quan hệ của em và Cảnh Khê cũng không tệ lắm, bởi vì... Cô ta đột nhiên nhận ra kẻ thù thật sự của mình là ai!"
Tần Diệu Nhi thảm hại nói, "Chị là chị gái của em, sao có thể hại em chứ? Cảnh Khê kiêu ngạo ương ngạnh thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, em gái, em ngàn vạn lần đừng để cô ta lừa, chị em chúng ta không thể bị cô ta ly gián tình cảm. Cô ta chính là coi em như quân cờ, dùng em để đối phó chị."
Tần Khả Nhân đương nhiên sẽ không tin lời của Tần Diệu Nhi, trong nguyên tác Tần Khả Nhân chính là từng bước như vậy trở thành kẻ chết thay.
Nói là chị em tình thâm, nói là chị gái chăm sóc em gái, nhưng có chỗ nào không phải là Tần Diệu Nhi cô ta phạm sai lầm sau đó để Tần Khả Nhân cô chịu trận?
"Chị nói nhiều cũng vô ích, chị đã làm gì thì chị rõ tôi cũng rõ. Chỉ là, em gái muốn ở đây cảnh cáo chị một câu, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu chị lại dám đến chọc tôi nữa, đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình với chị!"
Dứt lời, tắt điện thoại, chỉ còn âm báo bận.
Tần Diệu Nhi không thể tin được mà tắt điện thoại, trong lòng càng thêm cổ quái.
Tần Khả Nhân này sao đột nhiên lại thay đổi tính tình như vậy? Trước đây vụng về như lợn, cô ta nói gì thì tin cái đó, hiện tại thế nhưng một câu cũng không tin, hơn nữa cô còn liên hợp với Cảnh Khê?
Một khi đã như vậy, đừng trách người chị như cô ta tàn nhẫn!