Giọng nói của Trì Nhiên đầy quả quyết, cậu đã đoán được tại sao viện trưởng lại tìm đến mình. Cậu hiểu rõ kiểu người như thị trưởng, họ giống như những con đỉa, tham lam đến điên cuồng, không hút cạn giọt máu cuối cùng của nạn nhân thì tuyệt đối không buông tay.
"Đúng vậy, nếu không, chúng tôi đã không cầu cứu ngài."
Viện trưởng Sterling hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Vị đại nhân này mắc một căn bệnh di truyền khó chữa."
Đế quốc đã phát triển qua hàng ngàn năm, y học đã đạt đến trình độ rất tiên tiến, nhiều căn bệnh đã được chinh phục, tuổi thọ trung bình của con người đạt đến 150 năm. Nhiều bệnh tật hay chấn thương nghiêm trọng từng gây nguy hiểm đến tính mạng trong quá khứ giờ đây có thể được chữa trị nhanh chóng. Tuy nhiên, chỉ có một số bệnh liên quan đến gen vẫn là một bài toán nan giải.
Căn bệnh của vị đại nhân kia thuộc loại này. Khi nhận được hồ sơ bệnh án, Sterling rơi vào sự tuyệt vọng sâu sắc. Ông biết đây là âm mưu của thị trưởng, mục đích là để họ không thể chữa trị được cho vị đại nhân, từ đó lấy cớ cắt giảm ngân sách thêm một lần nữa, khiến bệnh viện phải đóng cửa hoàn toàn.
Nhưng đúng lúc này, sự xuất hiện của Trì Nhiên đã mang đến một tia hy vọng cho họ.
Sau khi thực hiện xong ca phẫu thuật cho Savi, bệnh viện đã tiến hành kiểm tra toàn diện và bất ngờ phát hiện rằng Savi không còn bị dị ứng với thuốc xịt cầm máu nữa. Bác sĩ phụ trách cấp cứu nói rằng đó là do Trì Nhiên làm. Điều này có nghĩa là cậu có khả năng chữa trị bệnh di truyền.
Không kịp làm thêm nhiều xác minh, Sterling lập tức tìm đến Trì Nhiên, tha thiết cầu xin cậu cứu lấy bệnh viện. Ông hiểu rất rõ rằng Trì Nhiên là hy vọng cuối cùng của họ, không thể chần chừ thêm. Dù Trì Nhiên đưa ra bất kỳ điều kiện gì, chỉ cần có thể cứu được bệnh viện, ông cũng sẽ đồng ý.
Trì Nhiên có ý định giúp đỡ, nhưng cậu cần xác nhận tính chân thực trong lời viện trưởng nói. Vì vậy, cậu mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của viện trưởng: "Tôi muốn nhờ ông giải thích thêm chi tiết."
Ngay khi chạm vào Sterling, Trì Nhiên đã khéo léo chỉnh sửa một chút gen của ông, khuếch đại sự trung thực, khiến ông không thể nói dối khi đối mặt với cậu. Trước đó, cậu cũng làm điều tương tự khi bắt tay với các học giả.
Viện trưởng Sterling thấy cậu sẵn sàng hỏi han, liền vô cùng cảm kích. Trì Nhiên hỏi gì, ông trả lời nấy, những gì ông nói đều giống như trước, không có một lời dối trá.
"Tôi đã hiểu rồi." Trì Nhiên khẽ gật đầu, mỉm cười, "Tôi đồng ý giúp ông."