Xuyên Sách: Tôi Cứu Vớt Thế Giới Dựa Vào Công Lược Vai Ác

Chương 4.1: Thăng cấp dị năng

Tiểu khu nơi Lộc Khê sống ở ngoại ô, bởi vì thuộc tiểu khu xa hoa bảo vệ nghiêm mật, một số tòa nhà vừa được bàn giao nên hầu hết các ngôi nhà vẫn đang trong giai đoạn cải tạo, cho nên Zombie trong tiểu khu cũng không nhiều.

Lúc này còn chưa cúp điện, hệ thống kiểm soát ra vào và thang máy của tiểu khu vẫn hoạt động bình thường.

Hứa Kiều Vận thế chỗ Lâm Bạch lái xe, Lâm Bạch mở cửa sổ ra, thỉnh thoảng ném ra phía sau một quả cầu lửa tránh cho quá nhiều Zombie theo đuôi.

Lộc Khê nhìn hòn băng nhỏ mình phải dùng hết sức lực mới ngưng tụ được, yên lặng cầm gậy bóng chày thỉnh thoảng đánh vào Zombie tới gần.

Ngày đầu tiên Cố Vọng tỉnh lại đã có thể tụ ra dòng lôi điện lớn bằng nắm tay, Lâm Bạch cũng mất mấy ngày đã có thể luyện ra quả cầu lửa, dị năng chữa khỏi của Hứa Kiều Vận sử dụng cũng đặc biệt thuần thục.

Sao cả cuốn sách chỉ có cô là phế vật?

Xe vững vàng đi vào tầng hầm gara.

Toà nhà của Lộc Khê là tòa nhà đầu tiên được bàn giao, về cơ bản tòa nhà đã đầy đủ, đại sảnh lầu một có một trung tâm hoạt động cho người già, ngày thường có không ít người già mang theo cháu nhỏ đến đó vui chơi, có lẽ lúc này lầu một đã thành một ổ Zombie nhỏ.

Vì thế bọn họ quyết định đi thang máy từ gara, trực tiếp lên đến tầng 17 của Lộc Khê.

Tiểu khu xa hoa có một vài chỗ tốt, chính là một thang hai hộ, dùng khuôn mặt là có thể vào.

Thang máy vững vàng đi lên, khi đi ngang qua lầu một một từng tiếng gầm nhẹ vang lên.

Lộc Khê cùng Lâm Bạch liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thấy may mắn từ trong mắt đối phương.

Tầng 17, cửa thang máy mở ra.

Lộc Khê mới vừa bước ra khỏi thang máy, một tiếng gầm nhẹ đánh úp tới, cùng với một mùi tanh hôi.

Cô phản ứng nhanh chóng, cầm lấy gậy bóng chày đánh vào đầu Zombie, đập mạnh vài lần vào cái đầu cứng rắn, cho đến khi xác định nó đã chết không thể sống lại thì mới thu tay lại.

Cô khiêng gậy bóng chày lên, nhướng mày về phía ba người Cố Vọng, nở nụ cười rạng rỡ.

Lộc Khê cảm thấy mình quả thực rất soái.

Nhìn Lộc Khê khoe khoang, Hứa Kiều Vận bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đột nhiên, cô ấy cứng đờ lại.

“Cẩn thận!” Lâm Bạch kinh hô!

Lộc Khê nháy mắt quay đầu lại, trước mặt cô đã có một khuôn mặt xám xịt, cái miệng há hốc đầy máu và mùi tanh xộc vào mũi cô.

Tim cô gần như ngừng đập.

Một quả cầu sét màu tím xẹt qua bên người Lộc Khê, không chút lưu tình nện vào người Zombie, nó bị đánh bay, còn không kịp bò lên, lại bị một quả cầu điện khác thô bạo đập vào trán.

Cố Vọng lười nhác dựa vào tường, anh đã sớm nhìn thấy một con zombie đang trốn trong lối đi an toàn, nhưng nhìn vẻ mặt khoe khoang của Lộc Khê lại có chút muốn dọa cô.

Anh không muốn Lộc Khê xảy ra chuyện gì, chỉ là khi thấy Lộc Khê dường như thật sự bị dọa không nhẹ, ngây ngốc đứng ở đó, anh lại đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

A, lá gan thật nhỏ.

“Lộc Khê, cậu không sao chứ? Bị dọa rồi sao?”

Hứa Kiều Vận xông tới giữ chặt Lộc Khê ngó trái ngó phải, thần sắc lo lắng.

“Không, không có việc gì.” Lộc Khê hoàn hồn, “Tớ không có việc gì, tớ chỉ là…… Nôn, có chút ghê tởm…… Nôn ~”

Lộc Khê ói mửa, ngày đầu tiên xuyên tới tiếp xúc gần với Zombie, lần này còn gần hơn lần trước, cô gần như có thể đếm được số răng của Zombie kia.

Cô lại thấy buồn nôn rồi, quá thối!

Cá trích đóng hộp được bảo quản mười năm cũng không thối như vậy!

Ba người Cố Vọng: “……”

Lộc Khê vừa nôn khan, vừa cầm gậy bóng chày đi về phía hai Zombie.

Hứa Kiều Vận nhìn cô có chút khó hiểu, “Lộc Khê? Cậu làm gì… Vậy?”

“Bụp! Bụp!”

Đầu hai Zombie hoàn toàn nở hoa.

Ba người Hứa Kiều Vận: “……”

Không đến mức tức giận đến đánh xác chứ.

Lộc Khê đào ra hai quả tinh thể trong suốt, lau sạch trên quần áo Zombie sau đó mới để vào túi.

Cố Vọng nhíu mày, vẻ mặt không chút để ý dần dần ngưng trọng.

“Đó là cái gì?” Lâm Bạch hỏi.

“Tinh thể, chính là khối lăng nượng mà người có dị năng có thể dùng để thăng cấp.”

Cô nhìn về phía Lâm Bạch, trong mắt anh đều là vẻ tìm tòi nghiên cứu.

“Các cậu không xem tiểu thuyết sao, truyện mạt thế đều có ghi, tinh thể, giúp người có dị năng tăng cường dị năng, cậu xem trong đầu Zombie này quả nhiên có, về sau đánh chết Zombie nhớ phải đào tinh thể nha.”

Lộc Khê cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, nam nữ chính cùng vai ác đều dùng vẻ mặt hồ nghi mà nhìn chằm chằm cô, đối mặt với va đôi mắt áp lực của cô rất lớn có được không?

Cô mở cửa bằng vân tay, đi vào trước.

“Ừm.” Cố Vọng đánh vỡ trầm mặc trước, đi theo phía sau Lộc Khê tiến vào chung cư.

Lâm Bạch cùng Hứa Kiều Vận cũng tiến vào theo.

Lộc Khê thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn may bọn họ không hỏi nhiều, bằng không cô thật sự không biết nên trả lời như thế nào mới có thể đánh bay hoài nghi của bọn họ.

Chung cư của Lộc Khê có ba phòng, một phòng ngủ phụ, một phòng ngủ chính cùng một thư phòng.

Ban đầu sắp xếp hai nữ sinh ở phòng ngủ chính, hai nam sinh ở phòng ngủ phụ.

Nhưng xét thấy Cố đại gia của chúng ta nghiêm khắc cự tuyệt cùng giường với Lâm Bạch, vì thế Lộc Khê chỉ có thể thu dọn thư phòng cho Lâm Bạch ở, mà Cố đại gia của chúng ta độc chiếm phòng ngủ phụ.

Đã hơn bốn giờ sáng, cả đêm chạy trốn, bốn người Lộc Khê đều cực kỳ mỏi mệt, bốn người rửa mặt qua rồi bò lên giường nghỉ ngơi.

***

Khi Lộc Khê tỉnh lại có chút mê mang, đập vào mắt là chiếc đèn chùm tinh xảo trên trần nhà, ánh mặt trời xuyên qua bức màn màu trắng chiếu vào trong phòng, mùi hương trầm trên bàn vương vấn khắp phòng.

Nếu bỏ qua tiếng gầm yếu ớt bên ngoài, Lộc Khê thật sự cho rằng cô vẫn đang trong thời đại yên bình.

Hứa Kiều Vận đã không còn trên giường, kim đồng hồ trên tường chỉ ba giờ chiều.

“003, chào buổi sáng!”

[… Ký chủ, đã buổi chiều rồi.]

Lộc Khê cảm thấy mỹ mãn mà rời giường.

Rửa mặt xong mới vừa tiến vào phòng khách, đã ngửi thấy mùi cơm.

Từ khi mạt thế bùng nổ đến bây giờ, đã tám ngày không ăn cơm nóng, Lộc Khê không biết cố gắng mà nước mắt chảy dài trên mặt.

“Tỉnh? Mới vừa làm cơm xong, vừa đúng lúc.”

Hứa Kiều Vận mỉm cười bưng bát đĩa ra, Lâm Bạch giúp đỡ cô ấy.

“Ô ô ô Kiều Vận tớ rất yêu cậu.”

Lộc Khê nhớ rõ, tài nấu ăn của Hứa Kiều Vận là có tiếng, lúc đọc sách Lộc Khê hận không thể chui vào để nếm thử tài năng của đầu bếp Hứa, không nghĩ tới nguyện vọng khi đọc sách của cô thật sự trở thành sự thật!

Hứa Kiều Vận đẩy móng vuốt của Lộc Khê trên người cô ấy ra, “Được rồi được rồi, đi gọi Cố Vọng ăn cơm đi, tớ vừa mới gọi cậu ấy nhưng không ai trả lời.”

Thì ra cô không phải người dậy muộn nhất.

Lộc Khê đi đến phòng ngủ phụ gõ cửa, “Cố Vọng? Cố Vọng, dậy ăn cơm thôi!”

Đợi trong chốc lát, không ai đáp.

“Cố Vọng? Rời giường thôi!”

Vẫn không ai đáp.

“Cố Vọng, cậu lại không lên tiếng là tôi vào đó?” Lộc Khê uy hϊếp, “Tôi thật sự vào đó?”

Lộc Khê cùng Hứa Kiều Vận và Lâm Bạch nhìn nhau, thần sắc ba người đều ngưng trọng.

Không rảnh lo chuyện khác, Lộc Khê trực tiếp đẩy cưat phòng ngủ phụ ra.

Trước khi kịp thấy rõ thứ gì, cô đã trực tiếp đâm vào một vòng ôm rộng lớn ấm áp.

Mùi hương nhẹ nhàng của gỗ thông, là mùi cơ thể của Cố Vọng.

“Mới sáng sớm đã nhào vào ngực?” Cố Vọng đẩy cô ra, dựa vào khung cửa nhướng mày, hai tròng mắt hẹp dài lộ ra một tia ý cười.

Lộc Khê có chút tức giận, “Cậu không có chuyện gì sao không lên tiếng, ở trong phòng làm chuyện xấu gì à, chế độc à?”

Cố Vọng cười càng rõ ràng hơn.

Không đúng, có chút không thích hợp.