Lâm Miểu chỉ từng nhìn thấy những bông hoa nhỏ không rõ tên trên núi, chưa bao giờ được nhìn thấy loài hoa vừa lớn vừa đỏ như thế này, đẹp như thế giới trong tranh vẽ.
Người đàn ông trung niên nói: “Ta là quản gia ở đây, lát nữa khi lão phu nhân hỏi cái gì, con cứ trả lời thế ấy.”
Chưa vào đến phòng khách lớn, Lâm Miểu đã nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của một người đàn ông: “Mẹ, đây đều là mê tín. Bây giờ cả thành phố đều biết con đang tìm một đứa nhỏ sinh ngày 29 tháng 2 để chắn tai hoạ cho Cảnh Hiên, mẹ muốn con phải đặt mặt mũi ở đâu đây?”
Tiếp đó là giọng nói của một bà lão: “Thử xem sao, mẹ nghe nói, rất linh nghiệm.”
Quản gia gõ cửa, dắt Lâm Miểu vào phòng, nói: “Lão phu nhân, đại sư đã đưa người đến rồi.”
Lâm Miểu lập tức nhìn thấy cách bày trí trong phòng khách, bé không thể gọi tên được những món đồ ấy, chỉ thấy mọi thứ đều sáng bóng, không một hạt bụi, nhìn vào khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, giống như cung điện trong câu chuyện cổ tích.
Hai người ngồi trong phòng khách trông còn… lợi hại hơn bất kỳ người nào mà bé từng gặp trước đây.
Lâm Miểu không thể nghĩ ra từ ngữ nào khác để diễn tả ngoài hai chữ lợi hại.
Lão phu nhân nhìn Lâm Miểu, nói: “Đây là cô bé sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Tiểu Du? Sao trông thấp bé hơn Tiểu Du nhà chúng ta nhiều thế, chân tay còn gầy gò như thế…”
Nghe vậy, Lâm Miểu chỉ cảm thấy đối phương đang chê mình vừa lùn vừa gầy. Trong lòng lập tức lo lắng, nếu bọn họ không nhận bé làm việc, không phải sẽ phải trả lại tiền sao?
Sau đó, lão phu nhân hỏi: “Đã từng bị bệnh chưa? Ở nhà thường làm gì?”
Lâm Miểu vội vàng nói: “Con chưa từng bị bệnh. Ở nhà con biết gặt lúa, vác củi, nhặt nấm, chặt cây, đào khoai, bẻ bắp, con biết làm tất cả.”
“Con đã học qua sách vở chưa?” Người đàn ông trung niên nghe vậy, không nhịn được mà nhíu mày, nhìn Lâm Miểu, có chút không hài lòng, hỏi thêm.
Lâm Miểu vội kể về chuyện mà cả thôn thường khen ngợi mình, hy vọng có thể ghi thêm điểm. Trong thôn mỗi khi nhắc đến bé, mọi người đều nhắc tới điều này, dù bé không thích, nhưng những người khác trong thôn lại cảm thấy đi học ở trấn trên là một vinh dự.
“Con đã học qua, con học ở trường trên trấn.” Lâm Miểu có chút tự hào, nói: “Trường tốt nhất của trấn chúng con.”
Nghe vậy, lão phu nhân không nhịn được mà cười: “Vậy cũng khá tốt. Đi học có vui không?”
“Không vui chút nào, mỗi ngày phải đi bộ hơn ba tiếng, con không muốn học nữa, sau này con sẽ làm việc thật chăm chỉ.” Lâm Miểu ăn ngay nói thật, bé không thích trấn trên, còn một nguyên nhân nữa, chính là mỗi ngày trời còn chưa sáng, bé đã phải cầm đuốc đi học, đi chậm một chut đến muộn còn bị phạt.
Dưới chân nưới có một con sông, ngày mưa, nước sông dâng lên, Lâm Miểu phải đi qua sông, quần đều bị ướt, đến trường còn bị cười nhạo là tiểu trong quần, cho nên, bé thật sự không muốn đi học một chút xíu nào.
Lão phu nhân bị Lâm Miểu chọc cười, lại quan sát kỹ hơn một chút. Cô bé dáng người nhỏ nhắn thế này, mà mỗi ngày phải đi bộ ba tiếng để đến trường, làn da rám nắng khỏe mạnh, tóc ngắn chỉ tới mang tai, đen nhánh và sáng bóng, quả thực là rất khỏe mạnh.
Lão phu nhân nói: “Dẫn con bé đi tắm rửa, thay quần áo.”
Trong nhà không có quần áo con gái, lão phu nhân nhớ tới mục đích chính đưa Lâm Miểu đến đây, bèn nói: “Lấy quần áo cũ trước kia của Tiểu Du cho con bé mặc.”