Giống cái!
Nhiệm vụ lần này nghe nói có thể sẽ có giống cái!
Chỉ cần có một chữ “có thể” thôi, nhiệm vụ này đã ngay lập tức trở thành miếng bánh béo bở. Những thú nhân này ai cũng tranh nhau giành suất tham gia, dù chỉ để được ngửi mùi giống cái một lần cũng đáng!
Tim đập thình thịch, tay run lên bần bật, đám quân nhân Liên Bang hùng hổ đẩy cửa nhà Xa Yến, tìm được lối vào phòng thí nghiệm ngầm. Đứng trước cửa động tối om, mỗi thú nhân đều len lén hít sâu một hơi.
Khứu giác nhạy bén của thú nhân ngay lập tức phân biệt được mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn một vài tia hương thơm yếu ớt của giống cái.
Thật! Sự! Có! Giống! Cái!
Mà! Còn! Không! Chỉ! Có! Một! Người!
Trong chớp mắt, đôi mắt thú nhân mang đủ loại màu sắc khác nhau đều đồng loạt sáng lên cùng một tia sáng rực rỡ. Cả đám nhảy xuống động như bánh chẻo rơi vào nồi nước sôi, từng bước chân mạnh mẽ vang lên khắp hành lang dưới lòng đất.
Bạch Trúc Sanh dựng đứng đôi tai đen nhỏ, ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn, liền bắt gặp một đám thú nhân đang ùn ùn kéo đến từ phía xa.
Một màu đen đồng bộ của quân phục, cơ bắp căng chặt làm lớp vải căng phồng, gương mặt ai nấy đều là bản mẫu của “bộ bách khoa toàn thư về thú nhân tinh cầu” – kiểu mặt phổ biến của giống đực. Nhìn không giống quân nhân cho lắm, trái lại càng giống đám thổ phỉ thì đúng hơn. Đặc biệt là khi bọn họ nhìn thấy Bạch Trúc Sanh, ai cũng ra sức nặn ra vẻ mặt hiền hòa, nhưng càng nặn thì khuôn mặt lại càng dữ tợn.
[Mau nhìn xem tôi phát hiện ra gì đây? Một giống cái con cao cấp đang chờ được cứu viện! Sống! Hít thở! Một giống cái con cao cấp sống sờ sờ! Cậu ấy vừa chớp mắt với tôi!!! Tim tôi sắp nổ tung rồi!!!]
[Thơm quá huhu ~]
[A a a a a hình thú của giống cái này dễ thương quá đi mất! Một hình thú đáng yêu như vậy thật sự tồn tại sao? Dễ thương đến mức tôi muốn nói tục!]
[Ôi chúa tể vũ trụ, tôi vừa thấy cái gì đây——Máu!!! Cái bụng lông xù mềm mại nhỏ xíu của em bé dính đầy máu! Là ai? Là ai đã làm em bé bị thương? Tôi thề tôi sẽ gϊếŧ chết cái tên khốn nạn đó! Quân y đâu? Túi sơ cứu đâu? Em bé của chúng ta bị thương mà các người không nhìn thấy sao?!]
[Tôi sắp bất tỉnh rồi!!! Trời ơi đáng yêu quá đi mất!!!]
Bình luận trong phòng livestream của bé gấu trúc như nước vỡ bờ, ào ạt tuôn trào, giống như một vạn con gà cao su đồng loạt kêu thảm thiết.
Vô số ánh mắt nóng rực đồng loạt hướng về phía Bạch Trúc Sanh. Nhưng dù sao cậu cũng là một con gấu trúc từng trải, từng thấy qua nhiều sóng gió. Đối mặt với cảnh tượng này, cục bông đen trắng vẫn có thể thản nhiên đảo mắt nhìn quanh, đôi mắt đen láy trong veo chẳng hề lộ chút sợ hãi nào.
Quân nhân Liên Bang ở đây ai cũng cao trên hai mét, cơ thể vạm vỡ lực lưỡng. Khi những kẻ khổng lồ này, dưới sự thúc giục của bản năng, mang theo ánh mắt rực cháy, đồng loạt tiến lại gần giống cái nhỏ bé để giúp đỡ, bước chân bọn họ mạnh mẽ, động tác chỉnh tề như một.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Trúc Sanh có ảo giác như đang thấy một bức tường người kín đặc dần vây chặt lấy mình.
“Em bé, em bị thương rồi sao?”
“Chúng tôi đến cứu em đây.”
“Giống cái nhỏ đừng sợ, Liên Bang sẽ bảo vệ em.”
Rõ ràng chỉ có hai, ba chục cái miệng, vậy mà lại tạo ra âm thanh náo nhiệt chẳng khác gì pháo nổ rền vang, cồng chiêng dậy sóng, chấn động đến mức màng tai cũng muốn vỡ.
Ngay khi một thú nhân vừa đưa tay định chạm vào Bạch Trúc Sanh, Quân Càn khẽ nâng mi mắt, lạnh lùng liếc đối phương một cái. Mái tóc xám dài che khuất đôi mắt đen, chỉ để lộ một tia sáng sắc bén tựa lưỡi dao, khiến hành động của người kia lập tức đông cứng tại chỗ.
Áp lực gen thuộc về Quân Càn lặng lẽ bùng phát, như một đám mây hình nấm vô hình nổ tung giữa không trung. Đám quân nhân Liên Bang vốn đang bị sự đáng yêu của Bạch Trúc Sanh mê hoặc đến ngây ngốc, đột nhiên cả người run lên, đồng loạt lùi về sau, trong mắt ẩn chứa vẻ kiêng dè.
Thế giới thú nhân là một thế giới phân cấp nghiêm ngặt, không thể vượt qua ranh giới. Thú nhân có cấp độ gen cao sẽ có áp lực tự nhiên áp đảo những thú nhân cấp thấp hơn.
Áp lực đột ngột xuất hiện không chỉ làm người khác hoảng sợ, ngay cả Bạch Trúc Sanh cũng giật mình. Tuy rằng cậu không hề cảm nhận được áp bức, nhưng vẫn có thể nhận thấy lúc này khí thế của Quân Càn đang dâng trào, sắc bén và không thể xâm phạm.
“Bé... bé con có máu trên người, cần được chữa trị ngay lập tức.” Thú nhân vừa đưa tay ra cứng đờ giữa không trung, đỏ mặt giải thích với vẻ lúng túng.
“Là máu của tôi.” Giọng nói của Quân Càn lạnh như đôi mắt anh, còn mang theo một chút sắc bén tựa băng vụn. Nhưng sự khó chịu đột ngột này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, ngay sau đó lại bị che giấu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng. “So với bé con, Xa Yến và hai giống cái kia cần được chữa trị hơn.”
“Vâng, vâng!”
Hàng rào người dần tách ra, đám thú nhân tự giác nhường một con đường.
[Đi thôi! Đi thôi!.jpg]
Gấu trúc mặc vest giơ tay vung mạnh, chạy vội đi, để lại một bóng lưng vừa phong độ vừa tiêu sái.
Cằm mềm mại áp lên vai Quân Càn, Bạch Trúc Sanh cố gắng tìm bóng dáng hai giống cái con, nhưng chỉ thấy một đám quân nhân Liên Bang đông nghìn nghịt. Cậu giơ lên đôi móng nhỏ xíu, vẫy vẫy như một chú mèo chiêu tài, lớn giọng hô lên: “Tạm biệt nha! Lần sau lại cùng chơi tiếp nhé!”
Đám thú nhân không biết lời tạm biệt của Bạch Trúc Sanh thực ra là nhắn đến ai. Nhưng nhìn thấy giống cái nhỏ nhắn đáng yêu vẫy tay chào, lại còn nói bằng giọng mềm mại, cả bọn lập tức máu nóng dâng trào, đồng loạt giơ tay lên, vẫy tay như những tên ngốc.
[Ôi trời! Bé con chắc chắn đang nói lời tạm biệt với tôi!]