Truy Nã Toàn Cầu

Chương 20: Đừng giận nữa, vợ ơi

"Anh không có lý do phải gia nhập SCC."

Lạc Tinh Châu cảm thấy mấy ngày nay tính khí của mình quá tốt, anh thừa nhận mình có lỗi với Lăng Dã, lúc trước làm trầy xước tuyến thể của Lăng Dã là lỗi của anh, nhưng anh chưa bao giờ phản bội. Bốn năm anh lầm tưởng Lăng Dã chết trong đám cháy đó, phát điên đi khắp nơi tìm người trả thù, anh nghiện pheromone của Lăng Dã, bị pheromone của một alpha đã chết hành hạ, bây giờ anh muốn quay về bên cạnh Lăng Dã, nhưng đối phương lại ra sức đẩy mình ra.

"Sao cậu biết tôi không có? Vậy theo như lời cậu nói, lý do cậu ở lại SCC là gì, tại sao lại đeo cái này, cái thứ đồ chơi chết tiệt này trên cổ?"

Anh chỉ vào vòng cổ của Lăng Dã, anh cảm thấy chướng mắt như cá mắc xương, anh không thể chấp nhận bất kỳ ai hoặc bất kỳ điều gì giam cầm Lăng Dã, "Ngay từ đầu cậu đã nhận ra tôi nhưng lại giả vờ không biết, bây giờ khuyên tôi quay đầu, quá muộn rồi."

Lăng Dã sững người, hắn mở miệng song cuối cùng vẫn không phản bác lời nào, chỉ nói một câu: "... Được."

Lăng Dã không còn nhắc đến chuyện Lạc Tinh Châu rời khỏi SCC nữa. Lạc Tinh Châu tưởng nói rõ tất cả có thể kết thúc cuộc chiến im lặng này, sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Lăng Dã không chỉ không có quyết tâm kết thúc trận chiến, thậm chí hắn ngay khi trận chiến vừa mới bắt đầu đã rút quân, để Lạc Tinh Châu một mình ở lại chiến trường đánh với không khí.

Lạc Tinh Châu chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như vậy rằng giữa bọn họ cách nhau một bức tường dày bằng Thái Bình Dương, dùng tên lửa đánh cũng không xong. Phó Lam sắp xếp Lạc Tinh Châu cho Lăng Dã, Lăng Dã chỉ có thể dẫn Lạc Tinh Châu về chỗ ở của mình, hai người một đường không nói chuyện, ngay cả tài xế taxi cũng nhìn ra.

Sự im lặng trong xe giống như virus lan rộng, khiến người ta nghẹt thở.

Lái xe là một chú alpha, bắt chuyện mấy lần đều lạnh nhạt, thấy vậy cuối cùng cũng nhịn không được: "Ấy chú nói này, vợ chồng son hai đứ cãi nhau thì cãi nhau, đừng chiến tranh lạnh, chú ở phía trước sắp bị hai người làm chết cóng rồi. Có chuyện gì phải nói rõ ràng, alpha cũng phải có phong độ quý ông, bàn phím và ván giặt đồ hai tay đều phải nắm, vợ giận thì nhanh chóng quỳ xuống, omega mủi lòng thì sẽ không giận nữa."

Ông chú nhiệt tình khẳng định hai người là vợ chồng cãi nhau, dựa trên kinh nghiệm của người từng trải, không chút khách sáo mở hộp thoại, ép buộc phổ cập thế nào là "đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa": "Thật đấy, nói có khi hai đứa không tin. Trước đây chú còn quỳ mì gói nửa tiếng, mì không được vỡ một chút nào."

Lạc Tinh Châu tưởng tượng hình ảnh trong đầu, cuối cùng cũng nhịn không được cười thành tiếng: "Chú, cấp bậc này của chú không phải dạng vừa đâu, ít nhất cũng được xếp vào quốc bảo cấp sợ vợ."

Lăng Dã quay đầu nhìn cậu, bầu không khí cuối cùng cũng dịu đi nhờ sự can thiệp của ông chú. Lạc Tinh Châu rộng lượng, lười so đo với nhóc con, nháy mắt với đối phương, làm động tác quỳ bàn phím một cách trêu ngươi.

"Đừng coi thường chú, đợi đến khi cháu già sẽ hiểu nỗi khổ tâm của chú, vì con cái và vợ, chỉ có thể nhún nhường. Cười cái gì mà cười, cháu cũng nên học hỏi một chút."

Lạc Tinh Châu không kịp phản ứng, vừa định hỏi mình học cái này để làm gì, ông chú đã nhìn Lăng Dã qua gương chiếu hậu, "Chú thấy vợ cháu cũng không phải loại omega ngang ngược vô lý, cãi nhau chiến tranh lạnh còn giúp cháu mở cửa xe, cháu trai tốt nhất nên biết thế nào là trân trọng."

Anh ngẩn người, ánh mắt tự nhiên chuyển sang Lăng Dã, vừa rồi bận mắng Lăng Dã trong đầu, hoàn toàn không chú ý lúc lên xe cửa do ai mở. Bị ông chú vạch trần tại chỗ, Lăng Dã hơi mất tự nhiên thu hồi ánh mắt, Lạc Tinh Châu không nhịn được nhướn mày.

Lăng Dã chiều cao vượt trội, chân dài hai mét, nhưng không át được khuôn mặt quá mức đẹp trai của hắn, cộng thêm luôn khóa chặt pheromone, dễ bị nhận nhầm là omega, đặc biệt là khi ở cùng Lạc Tinh Châu, chiều cao hai người không chênh lệch nhiều lắm, Lạc Tinh Châu một khuôn mặt trai đểu vô tình, tỷ lệ nhận nhầm tăng vọt.

"Tới rồi, hai vợ chồng xuống xe đi, nhớ cho chú đánh giá năm sao."

Xe taxi như gió biến mất tăm, hai người đứng ở ngã tư, lại một trận im lặng, Lạc Tinh Châu chỉ vào đối diện: "Đi siêu thị đi, tôi mua một cái bàn phím."

"Tại sao?" Lăng Dã không hiểu nhíu mày.

"Mua về quỳ chứ sao. Sao nào, cậu thật sự muốn tôi ngay ngày đầu tiên đã thử thách mì gói à?" anh hơi tiến lại gần một chút, nhìn đôi mắt Lăng Dã hơi mở to, không tự chủ được mà trêu chọc, "Đừng giận nữa, vợ ơi."

Lạc Tinh Châu một câu "Vợ ơi", bộ dạng Lăng Dã bị sét đánh, alpha mạnh mẽ cố chấp, trong xương cốt tràn đầy ý muốn chiếm hữu và kiểm soát, bị đối xử như omega ý nghĩa nào đó coi như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đặc biệt là khi hai người không quen biết.

"Không được gọi lung tung," Lăng Dã nghiêm nghị nhìn Lạc Tinh Châu, lần đầu tiên sử dụng giọng điệu nghiêm túc với Lạc Tinh Châu, "Ai là vợ của anh."

"Đây không phải tôi gọi đâu, chú ấy nói cậu là vợ omega dịu dàng chu đáo, sao cậu không tìm chú ấy tính sổ?" Lạc Tinh Châu đương nhiên đổ trách nhiệm, thực sự giống trai đểu trêu xong bỏ chạy, "Đi thôi, con trai tôi đói méo xệch rồi, đi mua bàn phím và thức ăn cho chó."

Anh quay đầu đi luôn, chưa đi được hai bước đã bị người ta bẻ vai quay lại, bị Lăng Dã ấn vào bảng quảng cáo ở trạm xe buýt ngã tư, người qua đường không xa giật mình, Lạc Tinh Châu cũng giật mình.

Thằng nhóc này mặt dày hơn cả anh, không nói hai lời đã đè vào tường ngã tư.