Lạc Tinh Châu cảm thấy cơ thể mất trọng lực trong giây lát, ngay sau đó đã vững vàng chạm đất. Lăng Dã ôm lấy anh lăn vài vòng trên mặt đất, cùng lúc đó, trực thăng rơi xuống cách đó không xa, khoảnh khắc phát nổ, ngọn lửa bốc cao ngút trời.
Bàng Thành Chu, Lãng quên giả mang số hiệu F-207, bí danh "Vết Cắt", dị năng "Cắt không gian phạm vi", thông qua việc cắt không gian trong phạm vi để đạt được hiệu quả dịch chuyển tức thời, phạm vi cắt tùy thuộc vào năng lượng tiêu hao, sau mỗi lần thi triển sẽ có thời gian hồi chiêu là ba mươi giây.
Bàng Thành Chu thông qua việc cắt không gian không chướng ngại vật từ trực thăng xuống mặt đất, rời khỏi chiếc trực thăng mất kiểm soát, đưa vài người vướng víu hạ cánh an toàn. Khoảng cách gần trăm mét khiến năng lượng của hắn ta tiêu hao rất lớn, khi bò dậy từ mặt đất, mắt hắn ta hoa lên.
"Đội trưởng... mọi người không sao chứ?" Giọng nói của Lý Nhân Kiệt truyền đến từ kênh liên lạc, Bàng Thành Chu không ngờ rằng ở thành phố Lisbon lại có người dám công khai thách thức uy quyền của SCC, sắc mặt hắn ta cũng trở nên âm trầm.
"Chuyện gì xảy ra?"
Bộ phận tình báo nhanh chóng trả lời: "Báo cáo đội trưởng, nhà ga xe lửa bị Lãng quên giả tấn công, giai đoạn kiểm tra là cấp ba, có xu hướng dị hóa, đã có khả năng lây nhiễm, chưa được đăng ký, năng lực không rõ, theo tình hình bị tấn công vừa rồi của các anh, năng lực của đối phương hẳn là loại tấn công từ xa."
Bàng Thành Chu cau mày: "Cấp ba chưa đăng ký?"
"Đúng vậy."
Theo quy tắc phân cấp của Liên minh Sinh vật Quốc tế, Lãng quên giả cấp 3 đã có khả năng gây ra thương vong lớn, sau khi dị hóa có khả năng lây lan Lam Hài, nhà ga là nơi tập trung đông người, rất dễ bùng phát sự kiện lây nhiễm quy mô lớn. Sai lầm này đủ để kết thúc sự nghiệp của Bàng Thành Chu.
Hắn ta mở kênh liên lạc ra lệnh: "Yêu cầu thanh trừ, thực hiện ngay lập tức."
"Đã nhận."
Lúc Lạc Tinh Châu và Lăng Dã ôm nhau lăn trên mặt đất, Lăng Dã đã làm tấm đệm thịt cuối cùng, Lạc Tinh Châu cứ thế nằm trên tấm đệm thịt, khi dừng lại theo thói quen lật người ngồi dậy.
Khi chiến đấu phải nắm bắt mọi cơ hội có thể giành chiến thắng, Lạc Tinh Châu thuần túy là cơ bắp chỉ huy não bộ, khi phản ứng lại thì Lăng Dã đã bị anh đè xuống.
Anh mừng vì lý trí đã kịp thời trở lại vào phút cuối, anh chỉ đè lên vai Lăng Dã, không ra tay trực tiếp vặn cổ hắn.
Nếu thật sự động thủ, đời này của anh coi như xong.
Hai người mặt đối mặt, Lạc Tinh Châu thậm chí có thể nhìn rõ con ngươi của Lăng Dã co rút lại trong giây lát, thậm chí thất thần cảm thán rằng tên này có một khuôn mặt quá dễ lừa gạt. Lăng Dã khi không biểu cảm trông rất lạnh lùng, nhưng giữa lông mày và mắt lại lộ vẻ thương xót như một vị thần vừa mới giáng thế, nhìn lâu anh không thể không muốn hôn một cái.
"Thói quen nghề nghiệp, xin lỗi." Lạc Tinh Châu ngăn chặn ý nghĩ nguy hiểm, nhận thấy mình đã thất thần, có chút xấu hổ mở miệng.
Lăng Dã cũng nhận được mệnh lệnh thanh trừ, mặt không đổi sắc: "Không sao."
Vẫn là bộ dạng không lạnh không nhạt đó, lời nói trong cổ họng Lạc Tinh Châu đột nhiên dừng lại, anh muốn hỏi Lăng Dã tại sao lại xông tới cứu người đầu tiên, anh hoàn toàn không cần người khác đến cứu.
Nhưng anh không nói, Lạc Tinh Châu rất sợ nghe được những lời như "Tôi cứu anh chỉ vì anh là đối tượng nhiệm vụ của tôi", "Mệnh lệnh của chỉ huy tôi sẽ không làm trái" kiểu này.
"Cảm ơn," anh buông Lăng Dã ra, như không có việc gì xảy ra kéo người trên mặt đất dậy, Lăng Dã mắt không hề chớp "ừ" một tiếng, trong không khí tràn ngập một loại khó tả nào đó, Lạc Tinh Châu không hiểu tại sao bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Lăng Dã như vội vàng thực hiện nhiệm vụ, cũng không quan tâm đối tượng nhiệm vụ có chạy trốn hay không, xoay người rời đi, ánh mắt Lạc Tinh Châu dừng lại trên vành tai hơi ửng hồng của Lăng Dã, sửng sốt.
Anh lập tức có một suy đoán táo bạo.
Bàng Thành Chu đưa ra chỉ thị khẩn cấp, chiếc trực thăng chở Lục Thành An không bị tấn công, quay trở lại tại chỗ, nhìn thấy anh Lạc sinh long hoạt hổ, Lục Thành An thở phào nhẹ nhõm.
Đội hỗ trợ của SCC lập tức chạy tới, khiến người ta bất ngờ là, bọn họ không tổ chức sơ tán đám đông, ngược lại bắt đầu phong tỏa nhà ga, tất cả những người có mặt đều không được rời đi, viên chức đến thị sát bị chiếc trực thăng rơi xuống dọa đến cằm đôi biến thành ba tầng: "Làm gì đó làm gì đó! Sự cố an toàn lớn như vậy, Bộ trưởng Cao suýt chút nữa bị thương, còn không mau đưa chúng tôi qua đó!"
"Nhận được mệnh lệnh, tất cả những người có mặt không được rời đi, xin ngài phối hợp hành động."
"Cậu là người của sở nào? Nghe không hiểu tiếng người sao! Có tin Bộ trưởng chúng tôi..." lời uy hϊếp dài dòng bị cắt ngang, đặc công trẻ tuổi mặc đồng phục SCC nhận lấy giấy chứng nhận công tác của Bộ trưởng Cao, lại đưa trả về, lạnh lùng nói, "Xin phối hợp hành động."
Ý tứ ngầm là tém tém đi, cấp bậc này còn chưa xứng để chúng tôi bật đèn xanh.
Sắc mặt Bộ trưởng Cao xanh mét, chửi bới không ngừng, các phóng viên truyền thông ngửi được mùi tin tức lớn, hưng phấn mở thiết bị vừa chuẩn bị phát sóng trực tiếp tin tức lớn, lại phát hiện máy quay phim đều bị hỏng, không thể khởi động.
Đám đông hoảng sợ như kiến bò trên chảo nóng, một tấm chắn trong suốt vững chắc từ từ nâng lên bên ngoài đám đông, hình thành thế bao vây.
"Bọn họ muốn làm gì... tôi thấy có chút không đúng lắm?" Lục Thành An vươn đầu nhìn vào trong tấm chắn.
"Người bị nhiễm bệnh sau khi dị hóa mang theo "Lam Hài", sẽ gây ô nhiễm cho các sinh vật xung quanh, để đề phòng bất trắc, chúng tôi cần cách ly tất cả những người đã tiếp xúc với người bị nhiễm bệnh, cho đến khi loại bỏ ô nhiễm."