Mẹ Tống bừng tỉnh, hét lên một tiếng, bà ta điên cuồng lao về phía Tống Hàn Dũng, phát ra âm thanh chói tai: "Tống Hàn Dũng, đồ súc sinh, đó là em gái tôi! Ông ngủ với ai không được, tại sao nhất định phải ngủ với em vợ? Phụ nữ trên thế giới này chết hết rồi à? A a a... Tôi muốn gϊếŧ ông!"
Tống Hàn Dũng sợ hàng xóm đến xem náo nhiệt, lập tức bịt miệng mẹ Tống: "Im miệng, bà muốn cả khu này đều biết à? Bị người ta tố giác, cả bà và tôi đều không có kết cục tốt đẹp đâu."
Mẹ Tống mặc dù rất tức giận, nhưng cũng biết cân nhắc lợi hại, bà ta gạt tay Tống Hàn Dũng ra, khóc lóc thảm thiết, nhưng âm thanh rõ ràng đã nhỏ đi rất nhiều.
"Tôi còn tưởng ông là người tốt, đi đâu cũng nói ông chu đáo, biết lo cho gia đình, hu hu hu... Ông làm chuyện như vậy, có xứng đáng với tôi, người đã sinh con đẻ cái cho ông không?"
Tống Nhiên ngây ngốc: "..."
Hủy hôn thôi mà, bên trong lại liên quan đến nhiều chuyện như vậy!
Bà nội Hứa nhớ đến thi thể ở bờ sông, không có thời gian nghe bọn họ nói nhảm: "Nhanh lên, đừng có lề mề, tôi còn bận về quê kiếm công điểm!"
Tống Hàn Dũng trở về phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy từ trong túi áo khoác quân đội ra một xấp tiền.
Đều là tờ mười tệ.
Ông ta đếm ra sáu mươi tờ, còn lấy thêm một ít phiếu.
Đây là số tiền ông ta kiếm được từ việc buôn bán dây điện của nhà máy.
Còn chưa kịp ấm tay đã mất.
"Tiền và phiếu có thể đưa cho các người, nhưng phải viết giấy cam đoan, đảm bảo không tiết lộ bí mật."
Bà nội Hứa sẽ không để lại nhược điểm, bà ấy xua tay: "Giấy cam đoan thì không có, nhưng có lời hứa miệng, cả nhà chúng tôi nói lời đều giữ chữ tín. Không tin, cậu có thể về thôn hỏi thăm."
Có nhược điểm trong tay bà nội Hứa, Tống Hàn Dũng chỉ có thể thỏa hiệp, ông ta đưa tiền và phiếu cho bà nội Hứa: "Thím đếm đi."
Bà nội Hứa đưa tiền cho Hứa Kiến Quốc.
Tay Hứa Kiến Quốc hơi run, mẹ ơi, lớn đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên cầm nhiều tiền như vậy.
Ông ấy sợ đếm sai.
Đếm đi đếm lại mấy lần, mới yên tâm.
Trước khi rời đi, bà nội Hứa lấy lại tờ giấy hôn thú của Hứa Giai Giai, trả lại tờ giấy hôn thú của Tống Nhiên, còn trả lại cả chiếc nhẫn mà ông nội Tống tặng.
Ba người vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Tống, liền nghe thấy tiếng đổ vỡ loảng xoảng trong nhà.
Bà nội Hứa nghe mà lắc đầu: "Sau khi ông Tống qua đời, nhà họ Tống liên tục đi xuống, không bao lâu nữa, chỉ càng thảm hại hơn."
Giấy không gói được lửa.
Một khi công an điều tra ra chân tướng, Tống Hàn Dũng căn bản không thể trốn thoát.
Hứa Giai Giai rất tán đồng gật đầu, cô hỏi bà: "Bà nội, sao bà biết cha Tống Nhiên nɠɵạı ŧìиɧ?"
Bà nội Hứa nhìn về phía Hứa Kiến Quốc: "Cha cháu nói."
Hứa Kiến Quốc nghe mẹ nhắc đến tên mình, lập tức tiếp lời: "Vô tình phát hiện."
Chuyện tiếng lòng, không thể để lộ.
Nếu không, sau này con gái không phát ra tiếng lòng thì sao.
Trong túi có một khoản tiền lớn, bà nội Hứa không dám đi lung tung: "Giai Giai, gửi tiền ở hợp tác xã tín dụng có an toàn không?"
Hứa Giai Giai chưa từng thấy sổ tiết kiệm thời này, rất tò mò: "An toàn, bà nội, phía trước không phải có hợp tác xã tín dụng sao? Chúng ta đi gửi tiền."
Sổ tiết kiệm không kỳ hạn là một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, trên đó có lời trích dẫn của Chủ tịch.