Hứa Giai Giai rất thích hóng hớt chuyện thiên hạ.
【Nghe nè.】
【Ký chủ, hôm qua Tống Hàn Dũng gian díu với em vợ, bị em rể đi công tác về bắt gian tại trận. Ông ta sợ em rể tố giác, ra tay gϊếŧ chết em rể, còn ngụy tạo hiện trường thành tai nạn ngoài ý muốn.】
Hứa Giai Giai kinh ngạc đến ngây người, đây không phải là chuyện tầm phào đơn giản, còn liên quan đến mạng người!
【Cậu có biết thi thể ở đâu không?】
【Ở bờ sông, cách đây không xa, khoảng nửa tiếng đi đường, có điều, thi thể vẫn chưa nổi lên, nếu cô muốn đi thì phải đợi thêm chút nữa. Em rể ông ta là một anh hùng, năm đó để bảo vệ đường dây điện của nhà máy, ông ấy đã đấu trí đấu dũng với ba tên trộm, bị đâm hai nhát vào eo, thập tử nhất sinh mới sống sót được.】
Ánh mắt Hứa Giai Giai rơi vào người Tống Hàn Dũng, dáng người trung bình, đeo kính, để kiểu tóc ngắn phổ biến của đàn ông trung niên.
Chỉ nhìn bề ngoài, cảm thấy người này hiền lành chất phác, nhưng thực tế nội tâm phía sau lại đen tối khó lường.
【Độc ác quá, ngủ với vợ người ta đã đành, còn gϊếŧ người ta!】
Hứa Kiến Quốc nghe được những tiếng lòng này, kinh ngạc đến mức quên cả quản lý biểu cảm, đây... đây là phải ngồi tù đó! Gan ông ta sao, sao lại lớn như vậy!
Lần đầu tiên bà nội Hứa nghe được tiếng lòng, tuy rằng chấn động, nhưng rất nhanh đã chấp nhận sự thật.
Biết Tống Hàn Dũng là kẻ gϊếŧ người, bà nội Hứa không muốn dính dáng gì đến người nhà họ Tống nữa: "Hủy hôn thì được, nhưng phải bồi thường sáu trăm tệ, còn có phiếu vải, phiếu đường, phiếu thịt."
Hứa Giai Giai: "..."
【Bà nội đúng là người phát ngôn thay cho cháu.】
Mẹ Tống tức giận cười nói: "Các người nghèo đến phát điên rồi à, lại dám tống tiền chúng tôi?"
Bà nội Hứa không tức giận, mà bình tĩnh nhìn Tống Hàn Dũng, mở miệng kể một câu chuyện: "Có một người đàn ông sau khi say rượu đã làm loạn, ngủ với em vợ..."
Hứa Giai Giai: "..."
【Vẫn còn thắc mắc sao bà nội lại có gan đòi tiền, hóa ra là nắm được thóp của người ta. Dưa Dưa, không phải cậu nói chỉ có người trong cuộc, cậu và tôi biết chuyện này sao?】
【Ký chủ, Dưa Dưa cũng thắc mắc đây!】
【Hệ thống rách nát gì, đến cái này cũng không biết!】
【Ký chủ, bà nội cô biết, đây không phải là chuyện tốt sao! Có bà ấy đi đầu, cô sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.】
Hứa Giai Giai gật đầu: 【Đúng vậy, nếu không còn phải nói dối để lấp liếʍ.】
Tống Hàn Dũng nghe được phần mở đầu câu chuyện, liền biết bà nội Hứa đang nói về ông ta.
Ông ta biết một khi chuyện này bị tố giác, thứ chờ đợi ông ta sẽ là sự trừng phạt tàn khốc.
Ông ta nhanh chóng bước đến trước mặt bà nội Hứa, ngắt lời bà ấy: "Thím, nói chuyện hủy hôn, thím nói những chuyện này làm gì! Khoản bồi thường các người nói, tôi đồng ý."
Mẹ Tống là người đầu tiên nhảy ra phản đối: "Dựa vào cái gì mà phải đưa tiền cho bọn họ? Không đưa, không đưa, Tống Hàn Dũng, ông dám đưa tiền cho bọn họ, tôi liều mạng với ông!"
Đó là sáu trăm tệ đấy.
Ở nông thôn làm công ăn điểm, cả gia đình lớn một năm cũng không kiếm nổi một trăm tệ.
Nhiều tiền như vậy, tên khốn Tống Hàn Dũng này lại đồng ý đưa.
Bình thường nhìn có vẻ là một người rất tinh ranh, sao lúc này lại ngốc nghếch như vậy!
Khoan đã.
Câu chuyện bà già kia kể nghe quen quen.
Em rể thường xuyên đi công tác vắng nhà, em vợ và anh rể...