Bàn tay còn lại của nàng nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Tri Nguyên lên, dùng chút lực, khiến đôi má mềm mại của cô hơi phồng lên.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Nếu không phải vì viên bánh nếp trắng như tuyết đang chen giữa, có lẽ lúc này môi hai người đã chạm vào nhau rồi.
Đúng lúc đầu óc Hạ Tri Nguyên trống rỗng, hệ thống lại vang lên âm báo, giọng điệu đầy phấn khích.
[Đing đong! Đing đong! Hệ thống phát hiện giá trị rung động của mục tiêu chiến lược đang tăng vọt!]
[Tăng thêm 5% rồi nhé!]
[Chúc mừng ký chủ, lại nhận được 10 điểm tích lũy!]
“Gì cơ? Chỉ như vậy cũng có thể tăng hảo cảm sao?”
Chẳng lẽ…
Triệu Trường Lâm thực sự có sở thích đặc biệt gì ư?
Hạ Tri Nguyên cẩn thận nuốt nước bọt, nhưng dáng vẻ vừa lo sợ vừa kiên trì không chịu lùi bước của nàng lại khiến Triệu Trường Lâm càng thêm yêu thích.
Nhưng thứ chạm vào môi nàng trước cả viên bánh nếp phủ đường lại là một hơi ấm dịu dàng.
Hạ Tri Nguyên chỉ cảm thấy một mùi hương dễ chịu vương vấn quanh chóp mũi.
Nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước, Triệu Trường Lâm đặt một nụ hôn lên khóe môi nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc thoáng qua ấy, Hạ Tri Nguyên cảm giác như không khí xung quanh cũng đông cứng lại.
Bàn tay vô thức siết chặt lấy vạt áo, đầu ngón tay khẽ miết nhẹ một góc váy, chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Ngay sau đó, vị ngọt thanh dính trên bờ môi nàng, đầu lưỡi chạm vào lớp đường phủ ngoài viên bánh nếp, mang theo dư vị ngọt lành len lỏi từ môi đến tận đáy lòng.
“Ngây ra làm gì vậy? Chẳng phải chỉ là hôn một cái thôi sao?”
Triệu Trường Lâm buông bàn tay đang nâng má Hạ Tri Nguyên, ngón tay vén lên một lọn tóc mai bên thái dương nàng, nhẹ nhàng xoắn lại rồi thả ra, dáng vẻ tựa như vẫn còn lưu luyến.
Bên ngoài đình nghỉ mát, rừng trúc đón gió, từng trận xào xạc, lá vàng rơi lác đác trên mái ngói xanh.
Một chiếc chuông gió treo ở góc đình, theo gió lay động, phát ra âm thanh trong trẻo.
“Điện… Điện hạ…”
Hạ Tri Nguyên lắp bắp, nhất thời chẳng biết phải nói gì.
Cảm giác này giống như đang mải mê suy nghĩ về một đáp án khó trên lớp, nhưng bất chợt đáp án ấy lại xuất hiện ngay trước mắt.
“Xin lỗi, ta đường đột rồi.”
“Nhưng ngươi hãy nghĩ cho kỹ, nếu tiếp tục ở bên cạnh ta, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra đấy nhé~”
Nếu đã biết rõ nàng có ý đồ gì, vậy thì chi bằng dọa nàng rút lui luôn.
Triệu Trường Lâm chưa từng thử qua cảm giác hôn môi một người khác là thế nào.
Chỉ cảm thấy điều đó có chút mềm mại mà thôi, nhưng sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh như thường.
Đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt, lặng lẽ cong lên.
Người làm chuyện xấu, nhưng chẳng hề có chút hoảng sợ nào.
Hạ Tri Nguyên lúc này mới thực sự cảm nhận rõ ràng.
Nhưng nàng không hề bị hành động bất ngờ của Triệu Trường Lâm làm cho chùn bước, bởi lẽ nàng có thể nghe thấy phản hồi từ hệ thống.
Điều này chứng tỏ…
Khi làm những chuyện này, có lẽ Triệu Trường Lâm cũng ít nhiều bị cảm xúc chi phối.
Với nàng, đây không phải là một lời cảnh cáo, nhưng từ nay về sau, nàng cũng cần phải cẩn thận hơn nữa.
“Điện hạ… sẽ làm chuyện gì chứ?”
“Tri Nguyên rất tò mò.”
Nàng vẫn giữ vẻ nửa ngây thơ nửa ngờ nghệch, bị hôn rồi mà chẳng hề có chút xấu hổ hay phẫn nộ, ngược lại còn bình tĩnh rót một chén trà nóng cho mình.
Ánh mắt dõi theo làn khói trắng mỏng manh vấn vít bốc lên từ miệng chén.
“Ngươi thật sự không biết, hay chỉ giả vờ không biết trước mặt ta?”
“Hậu quả của việc lừa dối ta, ngươi biết sẽ ra sao không?”
Trên con đường lát đá xanh giữa rừng trúc, hai ám vệ đứng sừng sững, vẫn đeo những chiếc mặt nạ sắt đen lạnh lẽo, sâu thẳm đến mức gần như che khuất cả đôi mắt.
Hai người họ giữ chặt chuôi kiếm bên hông, chưa từng buông lỏng dù chỉ một khắc.
“Đương nhiên là biết.”
“Nhưng ta nghĩ… Điện hạ không phải người như vậy.”
Lần này, Hạ Tri Nguyên không bịa đặt lời nói dối, mà thực sự nói ra suy nghĩ chân thật của mình.
Dù là trong nguyên tác tiểu thuyết hay khi đã tận mắt nhìn thấy Triệu Trường Lâm ở hiện thực, nàng vẫn có cảm giác như vậy.
Dù Triệu Trường Lâm trong nguyên tác có vô số công tử quyền quý ở kinh thành theo đuổi, thậm chí là đủ kiểu người ái mộ, nhưng nàng chưa từng động lòng.
Tuy nhiên, chuyện nàng trêu đùa khắp nơi cũng là thật.