Phải biết rằng, tiểu thư lâu nay vẫn nằm liệt giường, ngay cả lão gia cũng chỉ ghé thăm mười ngày nửa tháng một lần, từ khi nào mà tiểu thư lại được sủng ái đến vậy?
Mấy rương thưởng ban lớn như thế, e rằng cả năm nay cũng không phải lo lắng điều gì.
Vì vậy, dù không rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
“Ta đã nói mà, lão gia vẫn để tâm đến tiểu thư, nghe nói dạo gần đây còn đang tìm hôn sự cho tiểu thư nữa!”
“Biết đâu lại là một vị công tử quyền quý ở Kim Châu, đến lúc đó, tiểu thư nhà chúng ta có phúc rồi.”
Hạ Tri Nguyên đương nhiên nghe thấy những lời xì xào bàn tán kia, nhưng nàng cũng chẳng bận tâm, vẫn ngồi bên cửa sổ, trải giấy bút ra.
Trong tay cầm bút lông thon dài, chấm nhẹ vào nghiên mực, bắt đầu viết lên tờ giấy trắng tinh.
Hiện tại, tiến độ của mình đã tăng lên 2%, đây là một khởi đầu không tệ, chứng tỏ chiến lược công lược Trưởng công chúa Trường Nghi của mình đang đi đúng hướng.
Nhưng vấn đề trước mắt là, dù đã tham gia tiệc sinh nhật của công chúa, nhưng hảo cảm vẫn chưa đủ, mình nhất định phải giành thêm nhiều phần thưởng hơn, tăng thêm hảo cảm.
Huống hồ, nam chính bây giờ đã để mắt đến mình.
Đáng thương cho tên da đen kia.
Chắc hắn ta vẫn chưa nhận ra Thiên Mệnh Chi Nữ của mình đã sớm bị người khác thay thế rồi.
Hạ Tri Nguyên nghĩ, hôm nay gặp phải kẻ mình ghét, mà còn chưa xông lên đấm cho hai phát, đã xem như nhân từ lắm rồi!
[Ký chủ, bạn chăm chỉ như vậy sao?]
[Bạn đúng là một trong những người nỗ lực nhất mà tôi từng thấy! Không như những ký chủ khác, ngày ngày chỉ biết nằm lười trên giường hoặc ăn chơi hưởng thụ.]
Nghe sao mà không giống đang khen vậy?
Nàng cũng muốn ngày nào cũng ngủ đến tự nhiên tỉnh, ăn chơi hưởng thụ chứ, chẳng phải đó mới là lý tưởng nhân sinh sao?
Chẳng lẽ con người nhất định phải mệt mỏi như chó thì mới đúng à!
Lên án!
Cực lực lên án!
Đúng là lũ AI vô tri không có máu thịt mà!
“Ta cũng muốn lười đây, nhưng có ai cho ta lười đâu… Nam chính bây giờ sắp ép đến tận cửa rồi.”
Vào thời điểm này, liệu mình có thể lợi dụng Trưởng công chúa để thoái hôn không?
Cũng không phải là không thể, cứ quan sát xem có khả thi không đã.
Hạ Tri Nguyên viết vẽ linh tinh trong sổ tay của mình, vẽ vô số biểu cảm Q-version đáng yêu, còn tự viết cả những lưu ý quan trọng cho bản thân.
Hiện tại, việc cấp bách nhất của nàng chính là tránh xa nam chính.
“Bẩm báo tiểu thư, lão gia muốn gặp người.”
Lúc này, Xuân Nê vội vàng chạy vào, Hạ Tri Nguyên thoáng khựng lại, nhưng cũng không ngoài dự đoán của nàng.
Hôm nay viện của nàng náo động lớn như vậy, cha ruột tiện nghi kia tan triều về chắc chắn sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Hoặc có lẽ, những tai mắt mà ông ta cài cắm trong viện của nàng đã sớm báo lại rồi.
Bất kể nguồn tin đến từ đâu, cha ruột tiện nghi này hôm nay nhất định sẽ đến tìm mình.
“Biết rồi, làm gì mà hoảng hốt thế?”
“Ta ra ngoài ngay đây.”
Hạ Tri Nguyên đứng dậy, Xuân Nê vội vàng lấy áo choàng đặt bên cạnh khoác lên người nàng, cẩn thận chỉnh sửa những nếp nhăn trên y phục.
“Tiểu thư nói phải… Xuân Nê không nên quá hoảng hốt.”
Nàng mặc cho Xuân Nê giúp mình chỉnh trang y phục.
Là một người hiện đại, Hạ Tri Nguyên ít nhiều vẫn chưa quen với chuyện này, nhưng nàng hiểu rõ, dù không quen thì cũng phải giả vờ như đã quen.
Đúng là từ tiết kiệm sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa quay lại tiết kiệm mới khó.
Bị đưa đến gia đình một vị đại quan ở Kim Châu, Hạ Tri Nguyên cảm thấy quan điểm này vô cùng đúng đắn.
Cuộc sống cơm dâng tận miệng, áo có người mặc cho thực sự quá sung sướиɠ rồi.
Không giống như trước kia, ngay cả mì gói cũng phải tự nấu lấy.
Dù Xuân Nê hơi cuống quýt, nhưng động tác giúp nàng mặc đồ vẫn rất thuần thục, đúng là tay quen việc mà.
Vừa vén rèm bước ra, liền thấy một nam nhân trung niên uy nghiêm, trên người mặc quan phục đỏ thẫm đứng trước mặt mình, trông không khác gì so với nguyên tác tiểu thuyết.
Cha ruột tiện nghi này tự xưng là thanh lưu, vì thế vô cùng chú trọng đến ăn mặc, chòm râu được tỉa tót sạch sẽ, cả người toát lên vẻ nhã nhặn thư sinh.
Chiếc ô sa mạo trên đầu đã được tháo xuống, ôm trước ngực.