Buổi yến tiệc cứ thế diễn ra một cách chỉn chu, không còn bất cứ biến cố nào, cho đến khi kết thúc.
Ngày mai nàng còn phải vào cung yết kiến thánh thượng.
Triệu Trường Lâm nhìn xuống bàn tay mình, ánh mắt men theo đầu ngón tay trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở chiếc vòng tay trên cổ tay, những hạt châu liên kết chặt chẽ với nhau.
Đây có lẽ là lễ vật quý giá nhất mà nàng nhận được trong ngày hôm nay.
…
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi yến tiệc kết thúc, Hạ Tri Nguyên sau khi dùng điểm trong hệ thống đổi lấy ba ngày khỏe mạnh thì cảm thấy cơ thể cũng khá hơn nhiều, nhưng vẫn có chút cảm giác khó thở.
Chốc nữa còn có một trận chiến cam go phải đối mặt.
Đó chính là lần đầu gặp gỡ giữa nam chính và nữ chính, diễn ra ngay tại phủ Trưởng công chúa.
Gần như có thể nói đây là khoảnh khắc nhất kiến chung tình, hai người lập tức sinh lòng ái mộ.
Nhưng đây cũng chính là khởi đầu cho cuộc đời bi kịch của nữ chính.
Nghĩ đến mấy câu chửi mắng nam chính mà bản thân đã lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần trong lòng trước đây, Hạ Tri Nguyên cảm thấy may mắn vì ở thế giới này, các nhân vật không thể nhìn thấy những bình luận lúc trước của mình.
Bằng không, người gặp nguy hiểm có khi lại chính là mình.
Nghĩ đến đây, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Dù làn da ngăm đen, nhưng vẫn cố tình khoác trên mình một bộ bạch y, như sợ người ta không nhận ra hắn chính là Hầu gia của Trung Dũng Hầu phủ.
Trên bộ trường bào thêu hoa văn mây bằng gấm thượng hạng, điểm xuyết những đường thêu vàng rực rỡ, nam nhân có dáng vẻ anh tuấn, sải bước tiến đến.
Trước tiên, hắn rất có lễ độ, hành lễ một cách chỉnh tề.
Hạ Tri Nguyên có thể thấy rõ ràng con kỳ lân được chạm trổ tinh xảo bằng kim tuyến trên kim quan của hắn.
Mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng, thật ra… cũng không đến mức khó nhìn.
“Xin hỏi vị tiểu thư này có phải là thiên kim tiểu thư của Hạ phủ?”
“Hôm nay được gặp, quả thực là tam sinh hữu hạnh.”
“Bổn hầu quanh năm trấn thủ biên cương, rất hiếm khi có cơ hội gặp giai nhân kinh thành, mong cô nương đừng quá khách sáo.”
Mấy câu mở đầu này xem như rất có lễ nghĩa, nếu đổi lại là một võ tướng thô kệch, có lẽ đã dốc hết vốn từ mà cả đời mình có được.
Nhưng đây là nam chính mà, đương nhiên cũng phải có chút “bàn tay vàng” ngoại lệ giống như mình.
Chỉ là chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi.
Hạ Tri Nguyên làm bộ như không hay biết gì, lùi về sau một bước, giữ khoảng cách một cách khách sáo và lịch thiệp.
“Là tiểu nữ thất lễ, bái kiến Hầu gia.”
Nói xong liền uyển chuyển hành lễ.
“Không cần đa lễ, bổn hầu…”
Câu nói còn chưa dứt, chỉ thấy cung nữ lúc nãy trong phủ Trưởng công chúa sai người mang mấy chiếc rương lớn đến.
Nàng ta dẫn đầu đoàn người, đồng thời cũng hành lễ với Hầu gia.
“Nô tỳ bái kiến Hầu gia.”
“Những vật này là điện hạ muốn giao cho tiểu thư, xin Hầu gia tạm thời tránh mặt.”
Theo lý mà nói, một cung nữ không nên lớn gan đến mức này, dù chủ nhân có việc gấp, cũng sẽ không đến mức chen ngang cắt lời Trung Dũng Hầu vào thời điểm này.
Vậy thì chỉ có một khả năng, nàng ta đã nhận được lệnh trực tiếp từ Trưởng công chúa!
Cố ý muốn cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Lục Bá Sơn nhíu mày, dù trong lòng có phần không vui, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói ra, dù sao đây là phủ Trưởng công chúa, không phải Trung Dũng Hầu phủ.
Huống hồ, hắn cũng hiểu rõ đạo lý “tường có tai vách có mắt”.
Nếu trong phủ Trưởng công chúa mà tỏ ra nửa phần bất kính, thì đó chính là đại tội thất lễ.
Chỉ thấy những người phía sau cung nữ kia đồng loạt bước ra, cùng hành lễ với Hạ Tri Nguyên.
“Điện hạ có lệnh, những vật này sẽ do chúng nô tỳ đích thân mang đến phủ của Hạ Thị lang, và tự tay đặt vào viện của Hạ tiểu thư.”
“Vì đây là lệnh của điện hạ, chúng nô tỳ nào dám chậm trễ, mong Hạ tiểu thư thứ lỗi.”
Không ai biết được điện hạ đang nghĩ gì, cũng chẳng ai dám hỏi.
Nhưng lúc này, cái đuôi hồ ly của Hạ Tri Nguyên lại hơi nhếch lên.
Xem ra kế hoạch công lược của mình đã bước đầu có hiệu quả!
Nhìn từng rương lớn lần lượt được khiêng vào sân viện của mình, ngay cả các nha hoàn và bà tử ở tiểu viện của Hạ Tri Nguyên cũng không khỏi kinh ngạc.